Silence (13) - Tĩnh lặng (13). Mai Văn Phấn. Explicated by Dr. Ramesh Chandra Mukhopadhyaya - chú giải. Phạm Minh Đăng dịch sang tiếng Việt
Silence (13) by Mai Văn Phấn
Explicated by Dr. Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
Translated into Vietnamese by Phạm Minh Đăng
Thủ bút của Ts. Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
Silence
13.
Dawn’s light is thrown
across my chest
When I begin to meditate
One strip of sunlight is
the gate
To begin a journey
I silently become sand or
a stone
Inane in weather
And night’s pristine
darkness
No longer dry
No longer sharp
I am equal to
And mixing into the world
As I return after a long
journey
That strip of sunlight is still there.
(Translated from Vietnamese by Nhat-Lang Le & Susan Blanshard)
Explication
There is the dawn without. Dawn implies
that astronomical time when it is no more complete darkness. A little later
light becomes more pronounced and things are distinguishable with bare eyes.
Alittle later still one can move
outdoor. But the Sun is not as yet above the horizon.
But here the dawn is not in the world
without but within. The poet finds a light thrown across his chest. This is
inner light. Well what could be the inner light? The poet communicates his
experiences here. But he is not supposed to explain them. The first Quakers
used to meditate on the words in the Bible. Soon that would lead to the
experience of the inner light and they would hear the Holy Ghost talking to
them. They remember Christ saying---I am the light of the world. Whoever
follows me will never walk in darkness. Yes as the seers say, below this
physical body, there is the astral body. While the physical body is made of
dust or earth and will return to dust, the astral body refers to the body
associated with the planetary heavens. Plato alluded to it. And the astral body
is associated with the chakras. It seems that the poet meditates on the first
chakra. Yes meditation on chakras is implied in Lord Buddha’s exhortation when
he speaks of kayagata sati or mindfulness rooted in the body. The first chakra
is located at the base of spine, in the pelvic region. The colour is here
reddish brown. The light is here subdued something like that of the dawn
experienced by the poet. The light of pure consciousness here seems to be
subdued by the denseness of matter or darkness. But nevertheless one strip of
sunlight is the gate to begin a journey. The journey is no journey. It puts in
the mind of the readers the famous song of the Beatles.
Without
going out of door
I can
know all things on Earth
Without
looking out of the window
I could
know the ways of heaven
And let us follow the poet in his
journey. The journey is not in the space and horizontal. It is vertical from
one plane of consciousness to another plane.
The poet silently becomes sand or a
stone.
Inane in weather
And night’s pristine
darkness
Where are the sands and stones. Are they
out there? Or else may be they are inside our mind. Rock and stone may allude
to sand and stone garden Japanese style. It speaks of yo haku no bi or the
beauty of blank space or sunya of Nagarjuna. The dry landscape gardens
imply karesunsui in Japanese, meaning – good for
contemplation. The poet forgets his own self and becomes a stone or a grain of
sand. Thus he becomes a part of the dry landscape garden or nihil or sunya. He
is not sensitive to weather and changes in weather. Stone might remind one of
stone lanterns that. Stands for the light of Buddha that dispels the darkness
of ignorance. Yes the pristine darkness represents the darkness of ignorance.
Or else darkness is the unknown and unknowable reality lurking behind the show
of things. Light refers to the perceptible world. Darkness signifies the beyond
and the absolute which our minds cannot possibly grasp.
So through a strip of light the poet
began his journey and now he is face to face with the sunya and the absolute or
pristine darkness only to get rid of his difference from other things of the
world. Differences constitute the world of appearance. The poet gets rid of his
difference from other things in the world.
No longer dry
No longer sharp
I am equal to
And mixing into the world
The contemplation of the poet does not
continue for long. But his occult experiences have sunk deep in his mind. The
strip of sunlight is still there.
So we hope that whenever the poet sets
out through the gate of sunlight he will inform us about his experiences which
are quite different from ours. We are pent up in the cage of a particular time
and space. But there could be many more time and space. And also there could be
a beyond.
Tĩnh lặng (13) của Mai Văn Phấn
Ramesh Chandra Mukhopadhyaya chú giải
Phạm Minh Đăng dịch sang tiếng Việt
Dịch giả Phạm Minh Đăng
Tĩnh lặng
13.
Bình minh vắt ngang ngực
Lúc tôi bắt đầu hành thiền
Dải nắng ấy là cửa ngõ
Khởi đầu cuộc lên đường
Tôi lặng yên làm cát đá
Ngây ngô trong mưa nắng
Bóng đêm trinh bạch
Không khô cứng
Không còn sắc nhọn
Tôi bình đẳng
Hòa trong thế giới
Đi xa trở về
Dải nắng ấy vẫn còn chỗ cũ.
Chú giải
Bình minh bên ngoài kia. Bình minh chỉ khoảng
thời gian thiên văn khi không còn bóng tối phủ trọn nữa. Một chút ánh sáng rồi
dần rỡ ràng và sự vật rõ nét hình trong mắt. Một chút nữa thôi, người ta có thể
bước ra khỏi cửa. Lúc mặt trời vẫn chưa hiện phía chân trời.
Nhưng nơi đây bình mình không phải bên ngoài
mà bên trong thế giới. Nhà thơ thấy ánh sáng vắt ngang ngực. Đó là ánh sáng nội
tại. Mà cái gì có thể là ánh sáng nội tại đó? Nhà thơ biểu lộ giao tiếp kinh
nghiệm của mình tại đây. Nhưng ông không định giải thích. Những tín đồ phái
giáo hữu đầu tiên thường quán tưởng những lời trong Kinh Thánh. Sự quán tưởng
đó nhanh chóng đưa tới trải nghiệm ánh sáng nội tại và họ nghe được lời Thiên
Chúa. Họ nhớ lời Chúa phán – “Ta là sự sáng của thế gian. Người nào theo ta,
chẳng đi trong nơi tối tăm, nhưng có ánh sáng của sự sống*”. Đúng như các nhà
tiên tri nói, dưới thể hồng trần (physical body), có thể cảm dục** (astral
body). Nếu thể hồng trần được sinh ra từ cát bụi và sẽ trở về cùng cát bụi, thể
cảm dục gắn liền với các thiên giới tinh cầu. Plato gợi nhắc điều này. Và thể
cảm dục gắn kết với các luân xa. Dường như nhà thơ quán tưởng về luân xa thứ
nhất. Việc quán tưởng về các luân xa được ám gợi qua các lời dạy của Đức Phật
khi ngài nói về Niệm Thân (kayagata sati) hay chánh niệm bắt rễ từ cơ thể. Luân
xa thứ nhất ở đốt dưới cùng cột sống, vùng xương chậu. Có màu nâu đỏ. Ánh sáng
nơi này sắc dịu như sắc bình minh trong trải nghiệm của nhà thơ. Ánh sáng
của ý thức thuần túy ở đây lại như gợi đến độ đậm đặc của vấn đề hay bóng tối.
Dù vậy, một dải nắng là cửa ngõ khởi đầu cuộc lên đường. Một hành trình
không hành trình. Nó khiến độc giả nhớ tới một bài hát nổi tiếng của the
Beatles:
Chẳng bước ra khỏi cửa
Tôi biết mọi điều trên
Trái đất
Chẳng nhìn ra cửa sổ
Tôi biết những đường tới
Thiên đường***
Và ta hãy bước theo nhà thơ trong cuộc hành
trình này. Hành trình không xảy ra trong các định vị không gian theo chiều
ngang. Một hành trình dọc từ bề mặt này của ý thức sang một bề mặt khác.
Nhà thơ lặng
yên làm cát đá
Ngây ngô trong mưa nắng
Bóng đêm trinh bạch
Cát và đá ở nơi nào? Chúng ở ngoài kia? Hay
chăng chúng bên trong tâm trí ta. Đá có thể làm liên tưởng tới cát và vườn đá
[cảnh] kiểu Nhật Bản. Nó thể hiện vẻ đẹp của khoảng trống (yohaku no bi) hoặc
khái niệm Hư trống (shunya) của Long Thọ. Các vườn cảnh khô, karesunsui
trong tiếng Nhật nghĩa là nơi thích hợp cho việc chiêm ngắm. Nhà thơ quên lãng
tự ngã và trở thành một hòn đá, một hạt cát. Khi đó, ông đã trở thành một phần
của vườn cảnh khô hay sự hư trống. Ông không nhạy cảm với thời tiết và những
biến đổi của thời tiết. Đá cũng có thể gây liên tưởng tới một ngọn đèn đá biểu
tượng cho ánh sáng của Phật xua tan bóng tối vô minh. Và bóng đêm trinh bạch
cũng là bóng đêm của sự vô minh. Hay bóng đêm là một hiện thực chưa biết và
không thể biết đằng sau sự bày ra của vật. Ánh sáng là một thế giới có thể nhận
thức được. Bóng đêm hàm ý sự siêu vượt hoặc cái tuyệt đối mà tâm trí ta không
thể nắm bắt.
Vậy nhờ một dải ánh sáng, nhà thơ bắt đầu
cuộc hành trình của mình và hiện tại đối mặt với hư trống và bóng đêm đen đặc
hay trinh bạch chỉ để từ bỏ sự khác biệt của ông với ngoại vật trên thế giới.
Sự khác biệt làm thành thế giới ngoại hiện. Nhà thơ từ bỏ sự khác biệt của ông
với ngoại vật trong thế giới.
Không khô cứng
Không còn sắc nhọn
Tôi bình đẳng
Hòa trong thế giới
Sự chiêm ngắm của nhà thơ diễn ra không lâu.
Nhưng kinh nghiệm huyền bí đã gắn sâu vào tâm trí ông. Dải nắng vẫn còn đó.
Chúng ta hy vọng bất cứ khi nào nhà thơ băng
ngang cổng nắng, ông sẽ báo ta hay các trải nghiệm của ông, điều không hẳn
giống với kinh nghiệm của ta. Chúng ta mắc kẹt trong cái lồng giam không gian
và thời gian cụ thể. Nhưng còn có nhiều hơn không gian và thời gian. Và cũng có
thể một nơi chốn siêu vượt nữa.
__________
* Dẫn theo Tân Ước,
Giăng 8:12 (Người dịch)
*** Phỏng dịch một phần
trong bài “The inner light” do George Harrison (The Beatles) sáng tác.
Tĩnh lặng - Silence (1)
Tĩnh lặng - Silence (2)
Tĩnh lặng - Silence (3)
Tĩnh lặng - Silence (4)
Tĩnh lặng - Silence (5)
Tĩnh lặng - Silence (6)
Tĩnh lặng - Silence (7)
Tĩnh lặng - Silence (8)
Tĩnh lặng - Silence (9)
Tĩnh lặng - Silence (10)
Tĩnh lặng - Silence (11)
Tĩnh lặng - Silence (12)
Biography of Dr. Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
Address: 6/ 1 Amrita Lal Nath lane P.0. Belur Math Dist Howrah West Bengal India Pin code711202. Date of Birth 11 02 1947. Education M.A [ triple] M Phil Ph D Sutrapitaka tirtha plus degree in homeopathy. He remains a retired teacher of B.B. College, Asansol, India. He has published books in different academic fields including religion, sociology, literature, economics, politics and so on. Most of his books have been written in vernacular i.e. Bengali. Was awarded gold medal by the University of Calcutta for studies in modern Bengali drama.
Tiểu sử Tiến sĩ Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
Địa chỉ: 6/ 1 đường Amrita Lal Nath hòm thư Belur Math Dist Howrah Tây Bengal Ấn Độ mã số 711202. Ngày sinh: 11 02 1947. Thạc sĩ văn chương, thạc sĩ triết học, tiến sĩ triết học [bộ ba] cùng với Bằng y học về phép chữa vi lượng đồng cân. Ông còn là một giảng viên đã nghỉ hưu của Trường đại học B.B, Asansol, Ấn Độ. Ông đã có những cuốn sách được xuất bản về nhiều lĩnh vực học thuật bao gồm tôn giáo, xã hội học, văn học, kinh tế, chính trị v.v. Hầu hết sách của ông đã được viết bằng tiếng bản địa là tiếng Bengal. Ông đã được tặng thưởng huy chương vàng của Trường đại học Calcutta về các nghiên cứu nghệ thuật sân khấu Bengal hiện đại.
"Lá
rơi" - Tác phẩm của Nhiếp ảnh gia Nguyễn Đức Cung (Hoa Kỳ)