Los poemas de Mai Văn Phấn – Thơ tiếng Tây Ban Nha. Traductor – Dịch giả: Phạm Long Quận. Corrector – Biên tập: Francisco Borrás Marimón
Mai Văn
Phấn
Traductor – Dịch giả: Phạm Long Quận
Corrector –
Biên tập: Francisco
Borrás Marimón
Nhà thơ-Dịch giả Phạm Long Quận
Nhà văn-Giáo sư Francisco Borrás Marimón
maivanphan.com: Nhà thơ-Dịch giả
Phạm Long Quận vừa gửi tôi 45 bài thơ, do ông chọn từ cuốn sách “Thơ tuyển Mai
Văn Phấn” (Nxb. Hội Nhà văn, 2011) và dịch sang tiếng Tây Ban Nha. Chùm thơ này
đã được Nhà văn-Giáo sư người Tây Ban Nha Francisco Borrás Marimón biên tập.
Trân trọng cảm ơn mối tâm giao của Nhà thơ-Dịch giả Phạm Long Quận và Nhà
văn-Giáo sư Francisco Borrás Marimón!
Inocencia
Cuando duermo mi alma se despliega de mi
cuerpo
Estoy volando sobre los pétalos florales
Vagando como los viejos tiempos cuanto mi
madre se ausentó
Me olvido de este cuerpo callado y sufrido.
Sí, veo el polvo
La vida es un cuerpo doloroso
El viento todavía canta verde en lo alto
El sol riega con sus lluvias copiosamente.
La maldad se duerme entre las coronas de
flores
Y la tierra se vuelve sana y pura
Mi alma con las gotas de sol brillando perlas
Se caen sobre el campo verde e infinito.
Y al amanecer!
Cada gota de la madrugada!
Me reencuentro el alma con el cuerpo
Sería yo, y no otras gentes
Para llorar inocentemente como un recién
nacido.
Azul
Tierra - La casa de la obstetricia
Un recién nacido transmite a través de espacio
verde
las contraseñas...
La noche de la nueva estación
Frenéticamente te bese a través de las hojas
Cuando la niebla se diluye se dejan las hojas
verdes, verdes.
La soledad invade la costa fluvial seca
El tiempo se va, templado los árboles, las
hojas caídas
Bien fuertes y suaves a la vez
El viento del mar azul lleva los colores
celestiales.
El amanecer nace, ilumina media vida
Y la otra mitad se hunde en la oscuridad
Los céspedes verdes apurando
Manchan los pies de pasajeros.
Las ondas
en los árboles susurrando cada pórtico
El barco del tiempo se apura
Cuando cada uno de nosotros es una hoja
Luego se volvió de repente nuestra casa el
bosque salvaje.
Tierra - La casa de la obstetricia
Un recién nacido transmite a través de
espacio verde
las contraseñas...
La medicina amarga
(Para Ngọc Trâm)
La fiebre te quema en la plataforma de fuego
También podría ser yo la ceniza
La medicina amarga ya no podía esperar
Tomo tu mano
Yo vierto
Con dolor dejo caer el recipiente con...
Mi hija! El rocío se cae en cada gota
Exprimido durante la noche fría y dura
Y pétalos de flores delicadas
Transmiten las aromas gracias a las raíces.
Los callos se forman por los sudores
Derrame la Primavera en la taza amarga
las lágrimas de mi edad en silencio, silencio
La verdad llora sin rumbo.
¿Qué estás comiendo en el sueño?
Dejo la taza en la ventana
Cuando seas grande como yo ahora
En el fondo de la taza aún hay ciclones.
Escritos para flauta
Soplé en el oscuro corazón de la flauta
infierno, para encontrar los siete caminos al cielo: do, re, mi, fa, sol, la,
si.
Cada tonalidad vuela lejos, deslizando
inclinada a la luz de siete colores brillantes, para que la otra sombra también
tome las formas de la flauta, para que yo sople agonizando los labios a la
flauta.
Dejando el bajo vuelan hacia arriba, y caen
en la noche con la escala de tonos. Escuchar ecos de pasos en la sombra pesada,
que es una vez cada tono hacia arriba.
Taciturno universo flotando en la noche. Las
olas suaves calman las llagas que estaban allí, para ver en compensación por la
mañana temprano la otra costa.
Cada rincón de oscuridad en mí, toma de
sonido como la succión de la mama, de mi boca que revela una luz, que con flujo
pausado se adentra.
Das el pecho a nuestra hija
Esta tarde das el pecho a nuestra hija.
Afuera cada pie de las hormigas se va, cada ala de las abejas sigue agitando.
El lugar de mi residencia es el cuadro azul en tus ojos sonrientes. Nuestra
felicidad incomparable es estar juntos, como nos acostamos en la fina arena en
los pies del dique. Besé tus pechos llenos de fragancia, la tarde dulce con las
cigüeñas, a través de mis labios aterrizaron suavemente en tu alma. Nuestra
habitación no tenía las paredes que rodean, el tiempo y el espacio se
santifican, cuando admiro tus pechos
elevados como las olas del mar,
cómodamente instalado en la bella boca del bebé...
Escucho las voces de las lagartijas marcando
los ritmos, o el caer de las gotas de agua en la tinaja de nuestra casa.
Retratos, frutas y sueños
Las fotos en condiciones de poca luz, la
frutas maduras a las fuerza y los sueños partidos las alas antes de la lluvia,
a la deriva lentamente hacia atrás en la memoria.
De acuerdo a campo abierto por la mañana, el
viento se precipitó en la habitación y la luz y el polvo, limpió el sudor
de un sueño.
Y así, los orígenes tan cercanos, cuando se
vuelve ya a al final de la vida, o espera la siguiente reencarnación.
Apenas el alma reencarna, donde se detuvo el
espacio adorar, a continuación, oculto en vuelo flota inmóvil fetichismo.
Cualquier persona ha funcionado desde el
sueño, el fruto de fotografiar, para recoger lo que ha perdido, lágrimas
estancadas que se hayan escuchado y darse cuenta de la dureza de todos los
matices.
Cuando la cuenca ha cambiado un espacio de
generación y hierba en la tierra destellos, destellos.
El alma se encuentra en otra luz de ángulo
abierto, el gemido de fresco rocío cae, torpe cautela golpear cada vocal.
Pero en todas partes están comenzando a fluir
en recuerdos, ambos de la foto, la fruta, el habla, sueño anoche.
Desde un vuelo
En la niebla densa, húmeda y oscura
La silenciosa sombra de los árboles
Se dispara un vuelo de un pájaro.
Como toda la espera silenciosa
Entre el espacio misterioso e inmenso
El vuelo se convierte en indicador de comandos.
La escoba sin piedad hizo temblar la calle
Los dientes afilados para peinar cavan las
raíces del pelo
Los labios solitarios buscan los pechos
Cuántos ojos abiertos miran las llamas
ardientes de los rocíos.
Nos es transmitido desde la antigüedad
A partir de un vuelo nace el fuego
Hay chispas de carbón que caen en las heridas
ardientes
Después de los pasos suaves del pájaro que se
posó en mi columna vertebral, y mi cráneo
Veo a través de las mi pecho que las nubes
grises lentamente se clarean.
Las huellas del amanecer
Las agudas olas, el horizonte estaba roto
La mañana surge desde la frontera borrosa
Mil ojos pueden girar hasta el espacio
cúprico
En una gota de niebla a la deriva hincha
agitado.
No deriva más cerca de las nubes empapada de
gasolina
A pesar de intentar esconder los diez dedos
de fuego
Las cuchillas de viento fragantes en los
oídos
Aplicando al imaginar de la hierba silvestre.
Mis carnes palpitando con tus huellas
Hacen las uñas en el suelo más ecos
Cada vértebra por separarse sopla los
instrumentos de viento
Parece que hay unos labios encima de la
cabeza soplándole.
Variaciones en la noche lluviosa
Ya hizo la lluvia
Y los ecos del trueno
El germen del brote desnudo en la oscuridad
Tratando de ocultar la aridez del suelo
desnudo
Al buscar las raíces en el pecho.
A lo largo anhelo
Y los recuerdos
El sombrero cónico, una capa de paja o los
rayos a través de la barra de cielo
La noche se ha acostado en cada tumba
Una camisa de color negro se ha quedado
atascada en el árbol.
A la frescura juntos
Y resuenan a la vez
Los sonidos se desvían en un sueño profundo
Rompiéndose los sueños al revés
En el agua de lluvia fresca - floraciones de
hojaldre - sonaron.
El ritmo del otoño
El otoño suelta miles de barquitos
Respirar rítmicamente los sonidos del agua ronda
Hay perchas como mano invisible en mi hombro
Las dos costas se templan nerviosas.
Las gotas de lluvia se rompen desde los
sueños de verano
La hierba alzó vacilante y dio la bienvenida
a cada gota
Desde los cadáveres de las hojas, sus almas
corren a la punta
El azul llega en los huecos de los ojos sin
neblinas
De aquí a la costa estaba cerca curiosamente
Sin embargo, se vacilan todo el otoño
Quién se hundió en colores de la flor
enamoramiento
Hacer que la otra barca se vuelva a buscar.
Ruidos de la puerta
Resuenan en los sueños como truenos
En la vieja cama
La extensa tierra se vuelve de nuevo
Que huele los campos brumosos
Se mezclan con los sudores las ropas de la
cama
El destino de garzas
Esta hundido en los mosquiteros sueltos
Inclinados los arados justo a la rodilla
Los aluviales inundados oídos
En los puños llenos de camarones y pescado
Los deslizamientos rompen las costas
Se calma y recordado en el delirio
Era el sonido de un trueno antes de azadas
antes de que las capturas de árboles en el
abismo
Los rayos se van sin ecos
con entrada a través de un estrecho abismo
sonó la puerta atascada
una carretera abierta.
El verano está muy cerca
Los caminos altivos
La estatua sellada de sándalo desaparece de
repente
La llovizna respira
Cubriendo mi boca, tú dijiste:
- No cantar la
letra en dióxido de carbono!
anticlímax
Dejar ir bajo rejas de arado, están a la
deriva en la niebla
Cada cuerno de búfalo que sobresale de cada
agujero oscuro
Se levanta la tierra para que las hierbas
crezcan
Sopla la humedad en su lugar la
descomposición
Las almas luchan por su reencarnación
Las hierbas cola de perro como banderas en el
sendero
La casa fue puesta en su sueño de otra casa
Las aves escuchan un sonido de clic entre los
troncos del fusil, cubriendo las nubes asadas en la puesta de sol ardiente
La ostra abre la boca estrangulada de humos
por la discusión de la inmortalidad del agua y el barco, brevemente
El oso dejó el nido de abeja abrazado desde
la parte superior del árbol hasta la trampa
... ... ...
Los búfalos se esfuerzan en la tierra
inundada
Las cuerdas de tiempo se extienden
Se explota el suelo duro
Las llamas suben desde las nubes
Las almas fueron incineradas la última vez
Quién está extendiendo los brazos
Hablando tanto sin lograr las voces.
La aldea
El agua desliza las sombras de la laguna en
lo alto
Se hunde el polen y se corrompe la flor
acuática de Bim
La senda entreabierta
Las raíces mantienen el suelo
Las carreteras riegan los pechos perfumados
Se conectan los rostros con cabezas
Se pasa de mano a mano una y otra vez
Otras sendas
La huella de hoces
La huella de la cimitarra
Las lágrimas tiñeron arrugada la hierba de
polvo
La misericordiosa aguja perfora un curso de
la vida
Asegúrese de roturas
Las llamas rompen el espacio del recipiente
de cal
Se estrujan las alas de la cigüeña plástica
soplado y estirado de la camisa de espinacas,
tambores
banderas, banderas volaron a abrir
La rotura de cada tumba
Se recoge seriamente cada enseñanza de los
antepasados
Mi pueblo!
Mis manos temblorosas arreglando los huesos
antes del amanecer.
Los cantos de la cosecha
Se extendió rápidamente, la tierra abierta
abrumadora
Vertiste cada inundación salvaje, salvaje
Me barriste fuera de la casa con un pequeño
jardín
El pájaro corta un inmenso espacio y deja la
ruta infinita
Mis raíces llenan tus ojos y se ven
exuberantes
Cada semilla pulveriza la calidez del suelo
mojado
Desde la respiración hace que el cielo cambie
desde el vacío y tiene el derecho de crear
las nubes
Ardor en los ojos quema la paja de arroz de
la vieja estación
Cambia los horizontes de la mirada y el
espacio
La tierra recibió lo que se queda de lo
quemado
Se confía en la nueva temporada, aplastado y
eliminado todo
Los besos, el silencio, despiden el calor y
perforan en el suelo
la sobrecarga del circuito subterráneo
antiguo lleno de cepa mística
La tierra fértil abraza a la aurora naciente,
alzándose al rostro
el aumento de la fertilidad de hierba
exuberante.
La temporada de renacimiento germinan espigas
doradas
Los truenos explotando dentro de las manos
germinales
Las fibras de aluvión rodean la tierra por
cada trozo
Te agachaste y el río llegó de repente
corriendo.
Sonámbulo
(Para el escritor Bùi Ngọc Tấn)
Brindamos
Riendo rayando las rocas
Los cristales templan en la mano.
Se agota el cantar de las aves
Se caen las huellas podridas cubiertas los
peldaños de piedras frías
crisis de la almohadilla del edredón que la
vida de insectos
respiran juntos
Respirar una extraña lluvia
La boca profunda de la taza, los pechos
ahuecados
La levadura del cerdo cubre al cedro de
madera
Que suerte de sobrevivir este borrachera
Los ojos de los parientes arreglan las cosas.
pastoreo en el blanco campo
Las letras embarazan a la tierra
A través de la aberración...
Paredes excavadas en la noche
Ponte de pie quien sabe
Quien vierte en el paso sonambulismo
Añadir otra taza
Otra más...
Te oí por el teléfono
Tu voz en el teléfonose oye transparente y
ligera…
Una gota de agua se evapora
Una semilla del árbol brota
Una fruta madura acaba de caer
Un arroyo acaba de deslizarse
La distancia hasta el otro extremo son los
campos y pueblos, la carga por palero. Son los vehículos, la construcción de la
torre, las raíces profundas. Tu voz no los pasa sino que los convierte más
pequeños, se abren las puertas al otro extremo. Te escuché abrir capas sagradas
gracias a las raíces profundas en la tierra cálida, el río que desemboca en la
carga por palero, los pueblos fértiles, levantadas las torres, los exuberantes
campos de arroz en los vehículos.
Habla más conmigo las frases vagas sin
contenidos!
Cuando dejarás el audífono, tal vez todas las
cosas intentarán encontrar el camino viejo…
Sólo se quedan las ondulaciones entendidas
Sólo se queda la succión de clorofila
Sólo se queda lo volante dulce
Sólo se quedan las costas rocosas vacilando
Hermano, hermana...
La mañana en el escritorio. Abro el
recordatorio. Tu mano desde el revés de las páginas tomó mi pluma y la pisó
fuerte. Un camino que fue dibujado tembloroso.
Flotando como peces, me has dicho:
- Tu cuarto es demasiado apretados.
- ...
- Compacto, pero cálido.
Pegan su pecho hacia arriba todos los objetos
esféricos. Pantallas de lámparas, pisapapeles animal, tazas, termos, TV,
relojes de pared, ventiladores... Y me enseña cómo respirar, vamos a tomar una
respiración profunda en el pecho, la compresión de todos los objetos a los
pies! Me dio una percepción diferente.
El camino es sus extremidades
Una vez que las hojas de la deriva en la hoja
La luz lunar quieta
El camino pegado
Se alzó con los cascos del caballo.
Me renovaste como la sombra de árboles
Tus cabellos como raíces añejas
El tronco vertical que se eleva
Que quiso subir
en la diferencia de atmósferas
en arranques
quiere acelerar el calor corporal
empujar desde el suelo
Desde lo profundo dormido y acumulando las
energías
el apoyo a las entidades
La decantación desde ti
extraído de ti
que existo
y no existo
Cima de las cataratas se dejó caer locamente
La voz de la cascada o aullidos, gemidos,
voces...
Las espumas se levantan y huyen
Se reflejan en arco iris multicolores.
Ir al mar solos
La nostalgia unida a las raíces del cabello
Tu cuerpo frente al mar vuela
Se mezcla cada cara. Abre tonterías
inimaginables. Ponte en el vacío, sopla en los dedos de los pies como el cuerpo
destellando espacio. Comenzados los movimientos de respiración. Tus pies se
pegan a mis hombros. El sudor brillando en la garganta oscura. Usa la lengua
blanda sólo me cuelga...
Mi boca era fruto aromático y del té que
tomaste. El pastel de fase con helado de canela. Recuerdo aún. La silla era muy
grande. Cuando las flores de esculpidos hombros y mis labios se queman en la
lámpara sagrada en el rincón oscuro. Las flores parecen ser sólo una pequeña
anchura de la sección subterránea. El suelo se sacude cuando la flor está
quieta.
La luz se rasgó. Una mañana. Es perturbador
ver que nos parecemos a unos peces con
ojos sobresaltados. Echaste hacia mí las deformidades de las fotos de flor. Es
fácil ser trastornado si el vivir es en un mundo de astigmatismo. No, todavía
se queda la voz. Cada sílaba a continuación, aparece una verdad. La verdad
transforme la convención ordinaria.
Vamos a los suburbios para encontrar un
espacio para relajarse. Mirando fijos en un punto sobre el suelo verde.
Quisiera ser como las nubes, volar y juntarse. De repente, tu respiración se
eleva desde la base de la hierba. Las fuertes lluvias en la última noche aquí.
Los ciclones, relámpagos no suenan... Te estaba esperando desde antes.
Ámense unos a otros. Son los rituales al
cielos y a la tierra. Ahora es la primavera. Soy de metal y tú de fuego. Desde
el fuego se hace la tierra, la madera, el agua. La Tierra se estremeció. El
río que fluye. Un millar de cotiledones
desde el cuerpo se abren de golpe.
Mantengo la calma acompañando al invitado a la salida
Acabo de preparar el té
Al volver
Él ya no está allí
Llamo por teléfono
La familia me dice que ya muerto hace siete
años
confundido
En mi casa
Todo está al revés
No recuerdo desde cuándo el retrato se quitó
Dónde accionó sinuoso reloj?
Quién me dio el juego antiguo de té?
Visito a los vecinos
Trato de preguntar a algunos alimentos
Algunos se aumentan de precios
Otros no.
En mi casa
Todavía el té está caliente
Empujé la taza de té hacia el lugar del
invitado.
Hay una silueta de muerte de un metro y
sesenta de altura parado en frente
Se hizo las reverencias cada rato.
Increíble
La abeja voló en la habitación
Es de plástico o de madera?
En su cuerpo todavía hay cortes recientes
Es verdad que ha volado.
El aleteo de las alas, tranquilo, perfecto
No creo en una abeja
He probado con pequeños movimientos:
532 páginas todavía tiene un
viejo libro
Me cuento en los dedos, limpio la pipa
pruebo el informe, pruebo de firmar, pruebo de destruir los documentos
Pero parece
todos los animales en la casa
todavía se hacen a partir de residuos:
El gato tricolor ha nacido a los trapos?
los peces que nadan en el tanque es la soldadura de las latas de
cerveza?
El canto del ruiseñor en una jaula es de la tetera rota?
El perro frotándose mis manos es de periódicos viejos?
Las hormigas que van pacientemente con las comidas son los montones de
serrín?
Girando por el techo
Despierto de noche. En el mobiliario de las
habitaciones brotan las setas. La escultura se convierte en un puñado de
tierras mojadas. El ventilador se abrió la última vez y se cierra como el tubo
de bambú. En la oscuridad, el sonido de los artistas fallecidos con ecos:
- Date una
vuelta por el techo por despertar a los objetos!
Di vuelta a la botella, la semilla, bulbo...
a través del labio soplador de vidrio que, a través de cartas de
estremecimiento se veía inmerso en la pulpa de lejía. Las gotas de tinta se
acumulan después de ondulación de distancia como una mancha de aceite. Las
ropas dignas caídas. Esta es la hora de silencio, por la seda y el algodón.
Devorando la oscuridad la comida rancia, no el concepto de la cultura
alimentaria. La aroma del té va al bosque. El agua gritando en la plataforma
inferior rota de la tetera.
Estos artículos no pueden dejar de girar. La
basura se volvió cuadros adquiridos, ventilador de techo, línea telefónica.
Bragas pegadas entre las máquinas, aparador y el equipo de ejercicio. La escoba,
el fumigador de mosquitos, los CD entran en el refrigerador. El pez muere en la
carretera cerca de la ventana. Los ratones ahogados nadando a través de bandeja
para la grasa. Los polvos de lavar la fruta se giran espolvoreando sobre las
frutas, los cuchillos, la tabla de
cortar, el altar. El plato con salsa se gira con los quesos de soja .El tarro
de salsa picante navega la postura boca abajo. Y mucho más lenta la aguja de
los segundos que la de horas.
Todo el mundo se gira mientras despierto. Aún
así el tiempo suficiente para beber agua y lavarse la cara. De escoger para sí
un objeto. Y establecer rápidamente un pie en la línea de salida.
Mi hermano mayor
A la hora de la muerte, mi hermano me pidió
que le guardara sus memorias. Él dijo que los datos son muy valiosos. Pero mi
almacén de la memoria se ha atascado, el moho, podredumbre. Le aconsejo hacer
dibujos o escribir un libro. Pero él no es un escritor ni pintor. He mencionado
muchas otras soluciones: cortar, reinicio, miniatura, parando de repente,
estofado, triturado en polvo...
Me miró muy
triste!
Miré el color del agua del rio que pasa
encima de las hierbas raídas . El aluvial es suave. La luna se levantó
temprano, ingenua y despide las aromas de las pajas de arroz. Extraño a mi
novia inmensamente.
Me miró muy
triste!
La camisa recién lavada está arrugada, el
agua se evapora en silencio, no lo sabía. Luego, los delicados hilos se
enderezarán con la plancha ardiente. Lavado-planchado, lavado-planchado... La
vida a veces se parece al reloj de péndulo obsoleto. Aprendo a pensar con vagancia
para ser capaz de pensar de nuevo.
Me miró muy
triste!
Me esperó para lavarse las manos. Enjuagué
con el grifo fuerte, muy limpio, muy fresco. Le tengo lástima. Miré encima de
una espuma suave en la piel fresca resbaladiza.
Al enterarse de que un amigo es robado
(Para el poeta Nguyễn Quang Thiều)
Es posible que los ladrones se cuelen por la
ventana cuando estés cansado. O cuando los bigotes gruesos dejan de levantarse,
los ojos medio cerrados de repente llenos de agua, inmóviles, inyectados de
sangre roja. Tu respiración todavía se levanta poderosas, ligando la ciudad de
Hà Đông entre las torres. Yo quería ser un detective privado, que ha cogido
rápidamente al que entre en tu casa. He aquí la nube, que tiene la figura
humana y acaba de entrar en el cielo azul. Quizás el ladrón también entre en la
casa con la misma forma. Ahora estaba
disfrazado de bondad, mientras que las otras nubes todavía vagaban.
Constantemente el calor irradiado. El ladrón se parece a la barra de chimenea
que levanta las chispas rojas en el horno de carbón. Deslizando las llamas a
través de las ventanas, cerraduras, respiraderos... como la gente enojada
tomaron los lingotes de plata arrojados a la oscuridad, erizando dedos
levantados para hacer clic en un gran chakcra. Ha bajado a través de las raíces
del árbol banano, deslizando por la
flores blancas qué tranquilas despiden aromas. Los chacras. El ladrón no sabía
que se había ido con las chispas e invisibles, los lingotes de plata.
Las variaciones del cuervo
El hedor mortal tira de la mecha a la parte
superior del cielo
El cuervo resplandecía.
*
El nacimiento
después de la voz del cuervo
Se va irresistible
El paquete envuelto se abre
La corrupción no puede ocultar
Un curandero quema los libros en un rincón
del jardín
Los medicamentos en el almacén están
vencidos.
Las brujas bajo condenas
Las bocas clavadas de los ganchos de hierro
El nacimiento
Cuando la campana cae de forma inesperada
Se captura al viejo cuidador del templo
El pez salta por el suicidio en la nube
Se dejó al medio cielo millares de anzuelos.
El nacimiento
Se caen las tintas y las sangres a los pies
Se estrangula en la garganta, en los pulmones
Escribo un trazo en la primera página
Se compenetran en miles de páginas.
*
Se lanzó el cuervo desde lo alto
Con las alas agudas
Con el punto de referencia que es el cadáver
Rompiendo el espacio
El viento apurado no podría vendarse
*
Se sacó desde los huecos ojales
Las visiones
Las fotos son los testigos
Cavar en la lengua
Y la estiran
Y la extiende bajo el sol como la lección
verbal
Arrancando cada trozo de carne
Separando los huesos
Abriendo los intestinos
*
El cráneo se ha acaba de sacar
Cubierto de hongos
No podría escribir las letras de memorándum
El cuervo sueña
Que todas las muertes son planificadas
Después de la voz del cuervo
Alguien se recostó voluntariamente
*
El cuervo entró en la habitación
Un dedo se levanta débilmente
Quiso decir:
Esta es la boca del fusil
La lengua de la lanza
Aún la guataca,los picos
Aún los dedos bien duros
Más bien son congelados
Y petrifican
Y se corrompen
*
No te acercases a las sombras
Son las tiñosas
Que extienden las alas en los atardeceres y
los amaneceres
Las garras clavan en los vientos
Destruyen las hojas
Rompen las ramas
El poeta se cobija en la sombra
Cada letra se le han sacado los ojos.
*
Ver
Las cosas
Fijamente
Pues si no
La sombra de las tiñosas
Llegarían.
Tu silueta
No levantará la voz
Con temor convertido en pollito.
*
Algunas personas surgen del tumulto, con
capas negras, las máscaras negras. Corriendo y batiendo sus brazos a los dos
costados. Intentan levantar sus cabezas. Sus sombras negras se vuelven a la
zaga de la tierra.
*
Dormido encima de las ramas con el estómago
reventado, el cuervo sueña que cada trozo de su comida se convierte en huevos.
Los cuervos pequeños se salen en filas desde los huevos, inmediatamente vuelan
a la caza según los instintos de los carnívoros.
*
Los dolores inmensos miran a la vida que
parecía muerta.El abrigo dio alarmas cuando pasó al lado del armador. El
teléfono duerme silencioso. El gancho abre la boca e intenta esconder sus
garras. El cabo de la escoba se engancha en la mano del basurero, le arrastra
hacía el poso de basuras. Las alas del sombrero se aletean, y se bajan
arrancando toda la cara del guardián. Nadie abre la puerta. Aún así muchos
encontraron formas de entrar.
*
Las almas despegadas buscan maneras de
fortalecerse para luchar contra los cuervos malvados. Después de los disparos
sin efectos, los humos se extienden como una pantalla, con las primeras letras
de una nueva lección.
*
Esta es la última frase del testamento:
"Al
comienzo del entierro aparecen los cuervos."
*
La noche entra en el estómago del cuervo.
Y nosotros también-estamos ansiosos con el
río hambriento. Las gotas turbias buscan entrecruzarse entre las fibras de
telas. El inmenso rostro del agua aguanta las oscilaciones, con la esperanza de
mantener la silueta humana. Ya encendido un palillo de fósforo, aún recuerda
que la mecha está lejos. Bate el brazo, habla bien alto solo en la oscuridad.
El cuervo taciturno atraviesa la noche
Dio la voz entrecortada
Es la primera vez que la voz se va sin ecos.
Así es
Cuando se fue
Llevaba un jersey de lana color verdoso,
pantalones anchos en la entrepierna
Pelo corto
sostiene un libro
Se acercó a la puerta mientras murmuraba:
… luz y sombra...
aroma y putrefacción... se hincha y deshincha… se va y se cae... y luego se
tiene lastima... está bien hecho y madura... se aguanta y se grita... se
estanca y se suelta... come y atracado... se destapa y se tapa... se amenaza y
se arrepiente... se da y se engaña... se tapa y se abre... sin querer morir... se
busca y se encuentra...
Pon los pestillos de la puerta de madera
tira de la puerta de hierro
Cierra con los cinco candados
luego tira la llave dentro de la casa
Voltea las mantas donde se acostó
Hay un papel con escritura a mano
garabateado:
"Quién me
encuentre en alguna parte, llame al número...
Gracias y
luego hay recompensas".
después de que el papel sigue haciendo ecos:
… se remueve y
se enturbia...deshonor y queja... se termina y en paz... pasiones y
despertar... se pide y se suelta...
La lección
El brazo y el codo siguen siendo duros
A partir de la muñeca hacia abajo a los dedos
son blandos
Dignamente se mueven las manos dentro del
saco
Todo esto lo supe desde la infancia
(Una vez despreciado como por lotes
El dignificante me empuja por la acera
Lección hasta la vejez!)
Dignamente mata a un mosquito
Dignamente dando un discurso vago
Dignamente reclinado vacío
Dignamente roba los impermeables
Dignamente despide mal aliento en la boca
Dignamente se forra un diente equivocado
Dignamente orinar en lugar público
Dignamente
limpia mocos en un pañuelo
Dignamente revisa su rabo en el bolsillo en
la reunión
Dignamente se pega los mocos en el vidrio
Dignamente extorsiona al vagabundo
Dignamente espia los teléfonos
Dignamente mira los pechos femeninos en el
funeral
Dignamente firma en los trabajos científicos
Dignamente hace la poesía de amor cuando es
impotente
Dignamente forja virus de correo electrónico
a otras personas
Dignamente se cambia los exámenes
Dignamente utiliza los billetes falsos
...
El brazo y el codo siguen siendo duros
A partir de la muñeca hacia abajo a los dedos
son blandos.
Sólo un sueño
Tapó toda la boca
depredadora
y me pidió los genitales.
decid por favor
porque si no estoy de acuerdo
debe tirar abajo el hoyo de la escoria
(Saben hasta los mantras secretos).
Le dije:
puede
tomar todo
pero debo mantener algo personal
voluntariamente podría ser juguetes, fregonas,
perros, búfalo.
Me agaché para recoger el yugo sobre los
hombros
Me alteró los ánimos y empezó a ladrar fuerte
Yo moví los cascabeles y pité
Estoy de molienda y mi cuerpo en el suelo.
Corrí redondo y mi boca llena de espumas
Me hice profusamente, de muerte, loco
Estoy cansado, arritmia, estallé
Yo absorbido
al agua y exprimido con agua.
En la parte superior de la columna
Mi lengua está atada
Colgada en la parte superior de columna
cada vez que hablo
Las lenguas tienen la contracción
Arrastra el cuerpo hinchado a lo alto
Me agobia como los trapos frente a los
fuertes vientos.
Estaba pensando sobre la lengua dolorida
De repente brota una mariposa en la pared
rocosa
Sus alas resplandecientes hacen temblar los
pies del terraplén
A continuación, las vallas publicitarias de
bebidas energéticas
Con pulverización con gas y de alta calidad
Otros lugares románticos
La chica gira sus columnas en el calendario
Su boca sonrió y alzó la mano muy larga.
Sobrevivo por las mariposas, las mujeres de
la cartelera y jóvenes desconocidas
Dijeron que para mí acecho de lenguas
profundas.
Pero ¿realmente existen de forma
independiente?
Tal vez su lengua estaba colgada en la parte
superior de otra columna.
Sueño sin fin
(A la memoria de Diễm Châu!)
La lluvia dejo de causarte frio
Caer en el sueño al despuntar
Las olas turbias
Palparon a la costa de almejas en tu
nacimiento.
de cielo sin techo
La estrella ilumina las gafas gruesas
Dejaste temporalmente sobre los teclados
Por mañana, 28 de diciembre, la lluvia cae.
La lluvia helada!
la congelación del suelo!
Revisa las páginas que estaban abiertas
un bebé llorando en la copa de los árboles
En alas de los pájaros que se llenan por sí
mismas*
En las nubes que vuelan bajo.
Los vientos llegan
Envuelven las telas blancas alrededor del
manglar
El ataúd encima del cielo ondulante.
_________
* Según la
poesía de Diễm Châu
Notas en la Gran Muralla
Nubes apiladas en cada hombro las rocas
pesadas
La arena borrosa
la respiración llena de arenas
La Gran Muralla fue construida sin terminar?
En el espacio hay transmisión de los eunucos
Si atrapa el que lleva piedras y componiendo
la poesía
Debe ser golpeado en la boca
A sus ordenes!
Miré
hacia arriba para ver una cara grasosa
las
manos frías, los ojos grises, voz de manteca
El techo del mirador con color púrpura*
En forma de un machete manchado de sangre
encorvado empujando la luz del sol
Cansados los pies empujando los vientos
Con tal de que se acerca a la flor
Que se irradia frente los vientos fuertes.
Señor emperador/ señor/ camarada...
funcionario pequeño/ ciudadano de hierba/
hermano menor ...
cumplirá con los deberes
Esta es la parte superior del cielo
o en el fondo del abismo
sólo encuentran heridas en su espalda quemada
Los sudores de los viajeros sobre las piedras
grises
Se convierten en flores vanidosas.
________
* Puesto de guardia en la Gran Muralla
Noche de Primavera
Espere alrededor de las luces
La luz difusa, que se extiende
Es como alguien que sostiene la antorcha
Por ver cada cara.
Enjambres de juego para matar el tiempo
la luz proyecta a quien
Esta persona se refirió a la forma de la
primavera.
La siguiente declaración se registra:
- El pájaro que huye del frio como una flecha
Se cae en la pared de Invierno.
- La cara mirando por la ventana
sugiere escritura garabateada.
- La mitad de la gota de rocío
A los pie las tiernas hierbas se convierten el abismo...
La historia en tono de burla
accidentalmente se ejecuta en el cielo
Los objetos auto-desplazamiento
Las sombras de las montañas vacilando
Las aves piden a los vientos el cambio de la
estación.
Arreglando la mecha de la lámpara
Las colonias de flecha en espiral vuelan por
el techo.
Enseñanzas a los niños
Los niños del vecindario que conozco saben
demasiado sobre los adultos; pronto deberán sufrir las enfermedades de la
vejez. Todas las noches se reúnen, susurrando en el jardín vacío, los niños han
asignado a uno para ser guardia de los otros niños que excavan refugios,
enterrados los objetos antiguos, por precaución. Se asustan al atardecer o
decoloración, mientras que las olas, rompen... Se recomienda la dieta de la fruta
para prevenir la presión arterial alta,las grasas en la sangre, los fibroides
de próstata... Menos verlos gritando rabietas. Unos decían: "Las lágrimas de los niños corren hacia
adentro!". Yo y otros preparamos los juegos para ellos, el embalaje de
bienes, la construcción de palacios, tirar del barco de papel en el patio... Jugar
de guerras, fingiendo muertos. Los niños toman las hojas y las dejan encima de
los narices de las personas fallecidas
fingidas. Las hojas se marchitan pronto, amarillentas. Un niño seguro de sí,
alegre: un día del viaje, una sabiduría. Se rien cuando nos levantamos. Estoy
aturdido y vuelvo a mi asiento. Pongo los pies en la tierra con cada paso de
torpeza .
Y tú vete por allí
Esta noche
Hay muchas cosas extrañas
Pero el sueño ha absorbido el alcohol tóxico
La memoria perturbado
La pantalla de televisión pierde las ondas
Los párpados abiertos como dos huevos
Abro la boca, había dos tornillos rotos
Dos raíces de clavos acaban de sacar.
Alguien me susurró a los oídos:
Vamos a esperar y ver el cielo cubierto de musgo
La superficie del agua come las últimas estrellas.
Esta noche
Las serpientes, los escorpiones hicieron el
desbordamiento en la ciudad
Pero no temas!
El diseño de las casas ahora es como búnker
Nadie sale fuera de noche.
Después a las 0 horas, los vecinos
un intelectual despertó sonriendo tonterías
confesó el día diciendo una broma
verdadera broma!
Quién se ha quedado escondido en los árboles
espera a que las hojas caen en dinero
Si no se oculta antes del amanecer
Se le decomisa completo o que las hormigas le
devoren
Bien
Hago la emboscada aquí
y despierto
a las cinco de la mañana.
El
I.
Dónde la sombra se come a la otra
se sentó murmurando...
... Sonido murmuro continuo
La oscuridad no formada
tragando poco a poco la sombra a la otra
el negro más oscuro imposible.
Es el lugar perfecto:
el espejo se ha curado/ el gusano ha nacido/
la virginidad perdida/ el cable roto/ el drenaje ya limpiado...
Es el montón de residuos de trapos/ los
trozos de vidrio/ los tampones/ los zapatos sin estilo...
Es la bala dando al punto/ los salmos de
reencarnación/ el río desemboca en el mar...
Escalado al árbol elevado
Él gritó:
Oye, la luz aquí!
Según la antorcha parpadeante
la gente ve que él vuela como un ángel con
los brazos abiertos.
II
Sonrió, se abrió a través de agujeros en el
cartón cortado disponibles. Los dedos huesudos se reducen a la mano de hierro
al punto focal. Él, la mano que está buscando el placer de perro para ir a
través de la pared grande. La posición de cartón por la mano en sobrevolar la
distancia es demasiado corta. Difícil es la respiración.
Cada tiempo que su mano atraviesa el agujero,
sus manos extendidas de nuevo. El cartón se parece a las medusas trabadas por
los anzuelos. Gira la placa de cubierta, canta: cielo azul... este arco y un
amplio pecho...
Al otro lado del cartón es otro mundo.
Señales, viejo maestro, la perspicacia y la experiencia, los mercados, las
medallas, los trabajadores de alcantarillado, incienso consejo, monjes, aceite
de baño, ratonera, el profeta... Y también otra forma (pensó eso!). No es de
extrañar por otra parte no se desliza (!).
Tiró el cartón en la basura, por el ataque,
golpeando el agujero convencional, corrió a una velocidad vertiginosa.
Un pronóstico del futuro de este deporte. Con
el título formal del vespertino, él
aparece en la lista de campeones.
Vienen a la mente
1
Ojos arrancados de la perforación en la placa
de madera,las cuerdas de vela brazos, los pies como hojas secas en la urdimbre
de fondo de pera. Y su boca, hundidos, ampliar, dividido en segmentos de la
cal.
A menudo se me ocurrió en el pensamiento.
Me dio miedo de él, no. ¿Quieres capturarlo,
no. O indiferente, evadir, ni el respeto... Sin embargo, él se mete en mi tejer
cada respiración. Mi mujer explicó: En lo positivo-negativo, el positivo
negativo.
Fin del debate.
2
Conduzco a la máxima velocidad. Los dientes
apretados. Estrangulado en mis manos. Tiro de él en tierra. Los árboles viejos,
los nuevos muros, y la silueta de la gente hacia atrás rápidamente. El destino
es el voto de confianza de la promoción, dijo en una entrevista, prepara un
sobre para un entierro, encuentra una persona importante... Se estiraron mis
sentidos, mis pensamientos guisados, clavados nervios entre las dos ciudades
entre las dos calles.
Las caras de la esposa e hijos en el silencio
de la publicidad de una marca.
3
Él negocia cada puesto de trabajo. Uno
todavía colgando de la rama de un árbol se rompió a través de las hojas, el
otro hacia la lanza por el pasillo. Quien voluntariamente hace de pájaro, como
el viento?
Muchos movimientos humanos en la cara de
recuerdos desconocidos, permiten que yo reciba a mi voluntad, no es necesario
hace el tanteo.
4
He perdido peso, sufro de insomnio crónico.
Él trajo un poco de medicina. Nunca la uso. Como, por cierto superando la
muerte de una mascota en la casa, cuando está ocupado jugando con otros
animales. Y todas las noches yo hablo con su pelaje que estaba lleno de pajas
de arroz. El soborno entra bajo la apariencia
personal de quirófano. Por último, el médico le puso la aguja única de coral,
la anestesia de coral, inyectó el dopaje.
Síndrome de un rumor...
Yo pago al limpiabotas doble precio
duplicar el dinero para comprar sandalias de
plástico
duplicar el dinero para comprar un
ventilador, un paquete de palillos
Por favor, él (ella) no pagan las manos a la
tierra
No gruñir,encogerse, rodar...
No negocian para su niño para aprender más
No negociar en conferencia de sobres de
dinero
No negociar cortes de pelo de dinero, lavado
con champú
No negociar la cantidad de carga de
medicamentos recetados
no negocia dinero de aleros refugio
No negociar el dinero de asiento costero
Tome las facturas a través de la arcada
ponga un poco de dinero, después del cristal
doblado y entrgando ramo de flor hacia arriba
la mirada hacia el techo y se explica con
confianza
Tome agua con estilo de robots
a través de la multitud como en un vacío
Clave las varillas de pesca y trabaje en otra cosa
escalada de alambre sin que se peguen las
manos
Enciende el motor y váyase rápido.
Por favor, él (ella) no intente levantar la
cabeza
No exponga más dientes blancos cuando se ria
no traiga mejillas hinchadas y los ojos
sobresaltados
afiladas uñas no se doblen hacia adelante
No extienda el cuerpo por el río al beber
agua
No rompa la carne cocida
No arrugue las frutas de color marrón
No pise o el paso con cautela
No encorvado ni ronque demasiado
No grite o gima en la boca.
No saque la cabeza y las manos afuera
Debe meditar o leer más
No escupa en las paredes y el pedal
Cuando tosa cubra la boca
Asegúrese de usar el inodoro
Recuerde claramente pronunciar
Dé brindis y beba lentamente
duerma conmigo con manta pulcramente
Recuerde cepillar y peinar ...
... "...
Ha dejado la bestia el bosque...".
Mirar de cerca
En la basura hay un esqueleto de pescado
toda la carne que se pavoneó en la postura de
natación
Al lado de la tabla de cortar con las manchas
de sangre
Es la tabla de cortar desechable.
La gorrita aún un poco caliente
Algunos aromas del champú que hace fino el
cabello
El propietario no tiene hongos en los
cabellos.
Las tijeras. El termo. La pluma...
Cinco hojas blancas
Al lado del registro, se parece a una reunión
En el registro ,el presidente, el secretario
y los superiores del delegado
"Hoy en
día, en 17 horas 30, en el...
Total: 32
Ausentes: 04,
con justificación..."
En la basura hay un cometa de papel
ramos de flores superpuestas, encima de cinco
o siete pares de zapatos.
El viento todavía sopla a través de la flauta
inocente.
Bote de basura en la tapa de inscripción
impresa:
"No hay
contaminación. Puedes estar seguro!"
El estado de alerta extrema
La idea que quiero para controlar la rata de
alcantarilla estrecha
arrastrándose lentamente en la basura
El camión de basura lleva los ratones a
enterrar
Permanentemente; en la ciudad ya no hay
ratones
Una manera diferente de pensar:
Sacar el agua en el puerto de Hải Phòng
convirtiéndose en agua pura
Embotellada auto rodó a restaurantes, hoteles
La gente pobre van para allá para recibir
dinero.
Fui recibido como un fenómeno
publicada mi foto en la portada
En la recepción hasta yo estaría borracho?
Tú o las amigas me llevaron a la casa
Quién transitaría en bicicleta en el estrecho
callejón
o decenas de miles de actores actuando en
medio de la plaza?
No se levante para hablar acerca de la fe y
la esperanza
cuando a través de la ranura de la puerta
estrecha
El viento de mar se está disparando las
flechas frescas.
Recuento de sueño
Anoche soñé con el espionaje, el tipo de
doble agente, en algunos lugares le llaman doble gusanos. Accidentalmente
atrapado en el ataque debería tener que trabajar, no por dinero. Recuerdo bien
las contraseñas, corte de la cola, colocar el espionaje, uso de telegrama
secreto... Pero ¿por qué todavía telégrafos,este tipo de medios rudimentarios
de comunicación del siglo pasado? Soñé mi envejecimiento en otras
jurisdicciones. Por la mañana, apoyé mi bastón para escuchar el viento que
sopla, sonriendo. Entonces me descubrieron accidentalmente. Alguien vio mi
nombre en el montón de papel de desecho, los registros de espionaje de veinte
agencias. Es obvio que hay descarados que añaden deliberadamente el número 0 después del número 2. ¿Cómo puede
haber veinte instituciones en aquel lugar apartado? La región es el concurso de
voluntades? Como centro de información? O puntos de acceso? Mis hijos se
burlan, me despreciaron por nada. La calumnia descarada, no se puede
justificar. Antes del suicidio quiero llorar. Pero, naturalmente, el llanto es
muy difícil para una persona mayor. Tuve que calmar a un bebé que despertó en pañales bien envuelto.
Saber es sobrevivir
La casa del jefe de la aldea tiene una
carreta que
chocó contra su puerta.
Abre el libro de I Chinh por consultar
Hay desgracias
El libro también decía
En la sección de los lunares
Página 267, 3ª línea de abajo hacia arriba
Que el titular es infiel, mujeriego.
Reconociendo que la mujer que cobra los
gastos de electricidad tenía un lunar en el ojo izquierdo
ayer por la noche fueron atrapados in
fraganti
que se abrazaron en el restaurante de carne
de perro...
"El
registro tenían las 05 copias
Tienen el
mismo valor jurídico ".
El dueño del restaurante de carne de perro
sabe demasiadas cosas
Fue interrogado por las autoridades sobre la
situación
tomaron declaración durante cinco horas
Cuando llegó a su casa, su mujer le riñó
fuertemente
La cabeza ya canosa pero estúpida!
Él se sintió mal
Su bravura se le subió hasta la garganta
pero pensó dos veces
al ver que la mujer tenía razón
disimulando tomó unas cuantas copas de vodka
de arroz
y salió al patio a ver la luz del sol
La próxima vez que sepa de algo me callo
Para qué lo digo.
Si
Yo dormía en la cama
El perro en el suelo
tres metros y setenta y cinco cm nos separan
Más tarde, mi esposa me dijo cómo medir.
Comenzó a llover
Empezamos a soñar.
El perro soñó:
Temprano despertar con el sol,
Transeúntes, algo familiar
sin sobresaltos y ladrando furiosamente
No sería despreciado y golpeado
La comida conocida era segura
Yo soñé:
De noche sin cerrar la puerta
Nadie le hizo trampa en la calle
Hablan lo que piensan
buena comida y soleado
Es una lástima el perro!
Las lágrimas me despiertan
El dolor como olas que cubren mi cabeza.
Si no hay lluvia en la noche?
Si no duermo en la cama?
Si la distancia no es de tres metros y
setenta y cinco cm?
La boca inmortal
Seguro que aquella boca flotante es del
difunto
Osa en lo alto
Osa tocar el suelo.
El esqueleto de la boca ahora se fundió en
polvo
El de color amarillo brillante
o de negro mate en la caja cerámica?
Pero aún así movía la boca vivamente
o se cierra firme
o sonríe con bondad.
Pongo en la boca de la fonética
cómo escribir en un sitio web de búsqueda
cuadro de búsqueda
El resultado se me hizo abrumador
Me pierdo en la emboscada?
El software está infectado?
O el carbón ardiente puede haber caído en el
iceberg?
La boca no emite sonido
acaba de hacer una película muda.
He insertado los sonidos de palos,
los
sonido de comando, del mando
la voz de alguien
y del coro
Boca sigue a la deriva
Sólo la idea de que alguien se proyectara en
el pensamiento.
La historia aún más larga
La cucaracha arrastrándose a mi alrededor dijo:
mi reencarnación hace ya tres meses
en vida anterior solía ser decente
Decente porque sufre un destino aplastado?
No le creo y subí por encima del cuadro de la
puerta
Entonces,
¿dónde están los testigos? Y la evidencia física?
La cucaracha muestra una pierna peluda
Bueno, entonces considere este brazo temporal
vacilando a través de la puerta de hierro,
que se extiende desde la bata de felpa
de una persona con boca ancha, espalda
escupida
de paso largo, de rodillas duras
Debo continuar imaginando
para que otros no me critiquen por ciego
yo y la cucaracha juntos en la conferencia
científica
y también el uso de máscara, de observar las flores
juntos a la cacería de pájaros y de resolver
las consecuencias
juntos secarse el sudor, y ser profetas
La cucaracha y yo a partir de ahora somos
justos
Está saliendo. Yo sin emociones.
Se mordisquea. Me ahogo.
Se excreta. Soy vengativo.
Él se digiere. Yo hago trampas.
Él huele mal. Soy cabeza dura.
El exploró. Abrí el camino.
Él orgulloso. Yo taciturno.
Vivir inocente
I
Mi esposa dice que se quiere curar un dolor
de cabeza
Debe ser que es inocente como la hierba.
Fui al campo y vi las infinidad de hierbas
Extendí los brazos por el viento
Como los mismos aficionados que toman al
ritmo de las canciones.
Un rato después me cansé
incluso con más dolores de cabeza en el sol
de junio
Por imaginar la lluvia de primavera
Los vientos nublados y la luz.
II
Mi esposa dijo entonces que aunque sea un
intelectual erudito
el miedo de mover las extremidades
no significa nada
Yo puse una cuerda por encima de las vigas
Por un punto de la cuerda amarrando mi
cabello
Como en atenta lectura
mis manos todavía sorprendidas como tirón de
esclavo*.
Los dos tomamos los turnos para dormir
decididos a no ser inútiles
pensando y hablando de la cuerda.
III
Me hice jardinero para mover la atención
mental,
riego un árbol y bebo una taza de agua más
Mi casa tiene cincuenta y seis árboles.
A un canto de aves, por todo jardín se
extienden las trampas
me envuelvo sinfónicamente en cada capa de
capullo
para escapar hay que morder el canto de las aves
Mi mandíbula es débil y mis dientes no son
afilados.
Dudando de nuevo y más romántico
He preparado el té para ofrecer a las
plantas.
__________
* ... el tirón de esclavo:
oficio del personal de servicio, tirando de una cuerda pasando por encima de una
viga para mover un abanico rectangular, ocurrencias antes del año 1954, en el
Norte de Vietnam.
Sinopsis para la mañana siguiente
Más viejo, él habla menos
no triste, no enojado
toda la noche sentado pescando al lado de una
charca de cieno
para nutrirse espiritualmente?
No se atreve a bostezar
por incautos
pues las langostas, los saltamontes se
meterían en el estómago.
Pongo la madera para que se recueste cuando
se canse
dejé a su lado una taza de agua.
Entonces el sol temprano estará con él
apoyándose en el gran pie de la montaña
Frente al amplio lago abierto.
O la tierra elimina todos los rastros
Me convertí en un charlatán, un cuentero.
Tal vez bajo el amanecer negro
apilando los pescados negros
El viento le enganchó los anzuelos con
gargantas.
Tranh của Họa sỹ-Dịch giả Phạm Long Quận (2015)
Hồn nhiên
Khi tôi ngủ say hồn ra khỏi xác
Lâng lâng trên những cánh hoa
Lang thang như xưa lúc mẹ vắng nhà
Quên thể xác đăm chiêu lầm lũi.
Ừ, thì ra cát bụi
Là một đời thân xác đớn đau
Gió vẫn ru xanh mướt ở trên đầu
Trời rót xuống từng cơn mưa đằm thắm.
Cái ác đã ngủ yên trong nhụy đắng
Cho đất lành thơm mát đến rưng rưng
Hồn tôi lung linh hạt nắng
Rơi xuống đồng xanh không cùng.
Và rạng đông!
Từng giọt rạng đông!
Tôi lại nhập hồn về với xác
Chẳng phải tôi, cũng không là người khác
Để hồn nhiên cất tiếng khóc lọt lòng.
Màu xanh
Trái đất - Căn nhà hộ sinh
Tiếng trẻ con chào đời truyền trong không
gian xanh những dòng
mật mã...
Đêm đầu mùa
Anh cuống quýt hôn em qua kẽ lá
Khi sương tan cành biêng biếc xanh.
Cô đơn tràn bãi trưa hanh
Mùa đi rung cây lá đổ
Phải dằn dữ và cũng mềm như gió
Gió từ biển xanh mang sắc của trời.
Bình minh lên chiếu sáng nửa đời
Còn nửa kia chìm vào bóng tối
Bao lối cỏ cứ xanh vội vội
Thấm lên bàn chân ai qua.
Sóng trên cây thầm thĩ mỗi hiên nhà
Con đò thời gian hối hả
Khi mỗi chúng ta là chiếc lá
Thì rừng hoang bỗng hóa nhà mình.
Trái đất - Căn nhà hộ sinh
Tiếng trẻ con chào đời truyền trong không
gian xanh những dòng
mật mã...
Thuốc đắng
(Cho Ngọc Trâm)
Cơn sốt thiêu con trên giàn lửa
Cha cũng có thể thành tro nữa
Thuốc đắng không chờ được rồi
Giữ tay con
Cha đổ
Ngậm ngùi thả lòng chén vơi...
Con ơi! Tí tách sương rơi
Nhọc nhằn vắt qua đêm lạnh
Và những cánh hoa mỏng mảnh
Đưa hương phải nhờ rễ cay.
Mồ hôi keo thành chai tay
Mùa xuân tràn vào chén đắng
Tuổi cha nước mắt lặng lặng
Sự thật khóc òa vu vơ.
Con đang ăn gì trong mơ
Cha để chén lên cửa sổ
Khi lớn bằng cha bây giờ
Đáy chén chắc còn bão tố.
Viết cho
cây sáo
Tôi thổi vào lòng ống
sáo tối đen địa ngục, để tìm ra bảy lối tới thiên đường: đồ rê mi fa son la
si.
Từng âm giai vỗ cánh
bay đi, chao nghiêng trong ánh sáng bảy màu lung linh huyền ảo, để những
bóng tối kia cũng mang hình ống sáo, cho tôi lại ghé môi khắc khoải thổi
vào.
Rời bè trầm chúng
bay lên cao, rồi thả vào đêm bao chiếc thang cung bậc. Nghe âm vang bước
chân của bóng đêm nặng nhọc, đang lần từng âm vực mà lên.
Vũ trụ lầm lì lơ lửng
trong đêm. Những con sóng dịu mềm cho bên lở biết mình còn đó, để ban mai
thức dậy gặp bên bồi.
Mỗi góc tối trong tôi
đang ngậm lấy âm thanh như ngậm vào vú mẹ, từ miệng mình he hé ánh
sáng bồng bế nhau thong thả tràn vào.
Em cho con
bú
Chiều nay em cho con
bú. Ngoài kia từng chân kiến đang đi, từng cánh ong vẫn còn đang vỗ.
Nơi anh về trú ngụ là ô trời xanh trong mắt em cười. Hạnh phúc nào bằng
ta bên nhau thảnh thơi, như được xoải mình nơi chân đê cát mịn. Anh hôn lên
ngực em căng đầy thơm mát, chiều ngọt ngào cánh cò cánh vạc, qua môi
anh khẽ đậu xuống hồn. Căn phòng mình chẳng còn những bức tường bao quanh
và không gian thành thời gian thánh thiện, khi anh mải mê nhìn vầng ngực
em dâng đầy như biển, cứ thu mình tìm vào miệng con be bé xinh xinh...
Nghe đâu đây có tiếng
thạch sùng điểm nhịp, hay những giọt nước xa xưa đang rơi vào vại nước
nhà mình.
Bức ảnh,
trái cây và giấc mơ
Những bức ảnh thiếu sáng, những trái cây chín ép và giấc mơ rụng
cánh trước cơn mưa, chầm chậm trôi ngược dòng ký ức.
Theo ngọn gió mở cánh đồng buổi sớm, ùa vào những căn phòng lẫn
bụi và ánh sáng, lau mồ hôi vừa tắm gội giấc mơ.
Và như thế, cội nguồn trong gang tấc, lúc quay về là đi hết đời mình,
hay chờ luân hồi trở lại kiếp sau.
Những linh hồn kia chưa kịp đầu thai, đang ngưng lại nơi không gian thờ
phụng, bay lửng lơ rồi nấp vào bái vật giáo bất động.
Có ai chạy từ giấc mơ, trái cây đến bức ảnh, để nhặt được những gì
mình đánh mất, nghe tù đọng từng giọt nước mắt và nhận ra sự chai lì
của mỗi bóng râm.
Nơi đầu nguồn đã thay một không gian và thế hệ cỏ non đang ran ran trên
đất.
Những linh hồn đứng vào góc mở ánh sáng khác, trong tiếng rên của
giọt sương mới, dè dặt vụng về gõ cửa từng nguyên âm.
Nhưng khắp nơi đang bắt đầu những dòng đổ vào ký ức, cả từ bức ảnh,
trái cây, giấc mơ thành giọng nói đêm qua.
Từ một
đường bay
Trong màn sương quánh đặc ẩm tối
Bóng cây im lìm rũ rượi
Cánh chim vút lên mở một đường bay.
Như tất cả cùng lặng thinh chờ đợi
Giữa không gian bí ẩn rộng thênh
Cánh chim hóa ngọn cờ phát lệnh.
Lưỡi chổi vô tâm làm run rẩy mặt đường
Những răng lược bén vào chân tóc
Đôi môi cô đơn tìm lên vòm ngực
Bao cặp mắt mở to nhìn ngọn lửa bốc cháy từ
sương.
Đâu phải từ ngàn xưa truyền lại
Lửa vừa bén lên từ một đường bay
Có tàn than bắn vào ta nơi nỗi đau buốt
sáng
Sau tiếng chân chim nhẹ nhàng đậu lên sống
lưng, đỉnh sọ
Ta thấy qua ngực mình mây xám dần trong.
Dấu vết
bình minh
Sóng sắc lẻm, đường chân trời đã vỡ
Ban mai trào lên nơi ranh giới xoá nhoà
Muôn ngàn mắt em xoay không gian lập thể
Trong hạt sương trôi căng mọng phập phồng.
Đừng trôi lại gần đám mây đẫm xăng
Dù cố giấu đi mười ngón tay có lửa
Những lưỡi gió thơm tho luồn vào lỗ tai
Ấp lên hoang sơ giấc mơ của cỏ.
Da thịt anh rộn ràng mang dấu chân em
Làm những móng tay trên đất càng vang vọng
Mỗi đốt xương muốn rời ra ngân lên bộ hơi
Ngỡ có đôi môi trên đỉnh đầu đang thổi.
Biến tấu
đêm mưa
Đã mưa
Và sấm rền vang
Những đọt mầm khỏa thân trong bóng tối
Đất cố giấu đi trơ trụi khô cằn
Khi cội rễ lần tìm trong ngực.
Cùng khao khát
Và cùng hồi tưởng
Nón lá áo tơi hay vạch chớp ngang trời
Đêm nằm xuống theo từng ngôi mộ
Chiếc áo màu đen còn mắc lại trong cây.
Cùng mát lành
Và cùng vang vọng
Âm thanh đi lạc vào giấc ngủ sâu
Đang tan vỡ bao giấc mơ lộn ngược
Trong nước mưa mát lành - phồng nở - rền
vang.
Nhịp thu về
Mùa thu buông ngàn vạn con đò
Hít thở nhịp nhàng tiếng khỏa nước
Có tay sào vô hình chống xuống vai tôi
Cả đôi bờ run lên hồi hộp.
Hạt mưa vỡ từ giấc mơ mùa hạ
Ngọn cỏ ngước lên đón từng giọt ngập
ngừng
Xác lá mủn, hồn chạy nhanh lên ngọn
Cao xanh về trong hốc mắt tan sương.
Từ đây sang bờ ấy gần lắm chứ
Thế mà xao xác hết mùa thu
Ai lịm vào sắc hoa mê đắm
Làm con đò kia phải quay lại đi tìm.
Tiếng kẹt
cửa
Vọng trong cơn mơ thành tiếng sét
trên giường cũ
mặt đất rộng lại về
mùi ruộng ải dâng mưa mù mịt
quyện vào mồ hôi chiếu chăn
phận cò
chìm trong màn trũng
thoai thoải sá cày vừa gối
phù
sa bồi ngập lỗ tai
lòng tay lao xao tôm cá
người đi sạt đất lở bờ
cố trấn tĩnh và nhớ trong mê sảng
trước tiếng sét là tiếng cuốc
trước nữa là cây bén xuống vực sâu
tiếng sét đi không còn vọng
Mùa hạ rất
gần
Những lối đi ngạo nghễ
Cả bức tượng phong kín mùi trầm bỗng chốc mất
tăm
Mưa phùn hít thở
Che miệng anh, em nói:
- Đừng hát nữa lời ca thành thán khí!
Mất hứng
Buông theo lưỡi cày đang trôi trong sương
Từng chiếc sừng trâu nhô từ hốc tối
Đội đất lên cho
cỏ mọc
Thổi hơi ẩm vào
nơi mục rã
Những vong linh
vật vã đòi tái sinh
Đuôi chó phất cờ
ngõ nhỏ
Ngôi nhà nằm mơ
được khoác lên mình một ngôi nhà khác
Chim chóc nghe
lách cách giữa thân cây tiếng viên đạn lên nòng, nấp vào đám mây bị quay vàng
trong hoàng hôn chảo lửa
Con hà sặc
khói hun mở miệng luận bàn về sự bất tử của nước và thoáng chốc con thuyền
Con gấu ôm trọn
tổ ong buông mình từ đỉnh cây xuống nơi giăng bẫy
... ... ...
Những con trâu gồng mình ngập đất
Dây chão thời gian kéo căng
Nổ tung nền đất cứng
Lửa bốc cao từ những đám mây
Vong linh được hoả thiêu lần cuối
Ai đang dang tay
Nói mãi không thành tiếng
Làng
Nước lùa bóng ao lên chót vót
ngập cuống nhau rã phận hoa bìm
lối về thấp thỏm
Cội rễ giữ đất
Con đường bầu vú vương thơm
nối khuôn mặt với bao nhiêu hộp sọ
trên tay chuyền một chuyền hai
Lại con đường
dấu chân liềm hái
dấu chân mã tấu
nước mắt loang nhàu đám cỏ gà
xót buốt một đời kim chỉ
be chắn khỏi vỡ
Tiếng gọi vỡ không gian bình vôi
nhàu nát cánh cò dính nhựa
thổi căng áo mồng tơi trống mõ
bay đi cờ phướn mở
Vỡ từng huyệt mộ
nghiêm cẩn nhặt lên từng tiếng tổ tiên
Làng ơi!
run tay sắp đặt lại xương cốt
trước khi trời rạng.
Bài hát
mùa màng
Lan nhanh, choáng ngợp đất hoang vừa mở
Em đổ từng trận lũ dại cuồng
Cuốn xiết anh khỏi ngôi nhà có khu vườn bé
nhỏ
Con chim cắt không gian rộng để lại đường
bay bất tận
Cội rễ anh vươn mắt em nhìn tươi tốt
Từng hạt mầm phun hơi ấm lòng đất ướt
từ hơi thở làm bầu trời đổi khác
từ khoảng không được quyền kiến tạo đám mây
Mắt rạ rơm đốt thiêu mùa cũ
Đổi thay cách nhìn và khoảng trống chân trời
đất nhận cả những gì còn cháy dở
mùa mới về tự tin, nghiền nát và xóa hết
Nụ hôn nín thinh, tỏa nhiệt, khoan vào lòng
đất
chạm những mạch ngầm ứ căng huyền bí thuở
xưa
Đất mỡ màu quyện rạng đông dâng lên khuôn
mặt
dâng lên cỏ cây phồn thực bời bời
Những mùa tái sinh trổ đòng chín rục
Sấm nổ vang trong lòng tay mầm hạt
Vòng phù sa tươi ròng ấp ôm thớ đất
Em cúi xuống và dòng sông ùa đến bất ngờ.
Mộng du
(Tặng Nhà văn Bùi
Ngọc Tấn)
Cụng ly
Cười hằn mặt đá
Pha lê run trên tay.
Cạn tiếng chim
Rơi dấu chân thối rữa ủ thềm đá lạnh
Lao xao gối chăn nỗi kiếp côn trùng
Thở nhau
Thở cơn mưa lạ.
Miệng chén hoằm sâu bầu vú khoét thủng
Men lợn chuồng phóng lên lợn gỗ
May mà sống qua cơn
Mắt người thân hàn gắn các đồ vật.
Chăn trên đồng trắng
Chữ nghĩa làm đất mang thai
Qua thác loạn...
Bấu vào mảng tường đêm
Đứng lên ai biết
Ai rót vào bước mộng du
Thêm ly nữa
Ly nữa...
Nghe em qua điện thoại
Tiếng em trong điện thoại rất trong và nhẹ...
Một giọt nước vừa tan
Một mầm cây bật dậy
Một quả chín vừa buông
Một con suối vừa chảy
Khoảng cách tới đầu dây bên kia là ruộng đồng,
làng mạc, quang gánh. Là xe cộ, tháp dựng, rễ sâu. Giọng em không vượt qua mà
làm cho chúng bé lại, mở thông những cánh cửa sang nhau. Anh nghe em nhờ rễ sâu
mở những vỉa tầng linh thiêng trong đất ấm, con sông chảy vào quang gánh, làng
mạc phồn sinh tháp dựng, cánh đồng tươi tốt trên xe cộ.
Nói tiếp cho anh những câu bâng quơ không nội
dung!
Lát nữa em đặt ống nghe, chắc mọi vật sẽ loay
hoay tìm về đường cũ...
Chỉ còn gợn sóng lan xa
Chỉ còn tan trong diệp lục
Chỉ còn thoảng bay dịu ngọt
Chỉ còn bờ đá lung lay
Anh anh em em...
Buổi sáng vào bàn làm
việc. Mở sổ ghi những việc cần làm. Có bàn tay em từ phía sau trang giấy cầm
lấy bút của anh tì mạnh. Một con đường vừa được vẽ run run.
Lượn lờ như cá, em bảo:
-
Phòng anh quá chật.
- ...
-
Chật mà ấm áp.
Dán ngực mình lên tất
cả những đồ vật hình cầu. Bắt đầu từ chao đèn, vật chặn giấy, ấm chén, phích
nước, TV, đến đồng hồ treo tường, quạt thông gió... Và em dạy anh cách thở: hãy
hít sâu vào lồng ngực, nén tất cả mọi đồ vật xuống chân! Em đã cho anh một
nhận thức khác.
Con đường là chân tay
anh
Một lần lá trôi về lá
Ánh trăng không động
Con đường dính chặt
Nhấc lên cùng vó ngựa.
Làm vòm cây tái tạo nên
anh
Tóc em bóng râm cội rễ
Thân cây cao vút thẳng
đứng
muốn bứt lên
trong chênh lệch những
miền áp thấp
trong lay giật
muốn bứt lên trong hơi
nóng cơ thể
đẩy từ lòng đất
từ cốt tủy ngủ sâu tụ
khí
phù trợ những sinh linh
Gạn từ em
được chiết từ em
anh hiện hữu
và không hiện hữu.
Điên cuồng đỉnh thác
buông
Tiếng thác hay tiếng
hú, tiếng rên, tiếng nói...
Những bọt nước tung lên
và chạy ra xa
hắt vào nhau ánh cầu
vồng ngũ sắc.
Ra biển một mình
Nỗi nhớ buộc vào chân
tóc
Cơ thể em trước đại
dương phần phật.
Lồng vào nhau từng
khuôn mặt. Lời vô nghĩa mở ra tưởng tượng. Đặt em nơi khoảng trống, thổi vào
những ngón chân làm cơ thể vụt căng xâm lấn không gian. Hơi thở bắt đầu những
chuyển động. Bàn chân em dính chặt vai anh. Giọt mồ hôi sáng trong họng tối.
Mặc lưỡi mềm vừa treo ta lên...
Miệng anh còn thơm trái
cây và hương trà em uống. Chiếc bánh ngọt pha kem lẫn với quế chi. Anh còn nhớ.
Chiếc ghế rộng lắm. Khi bờ vai trổ những bông hoa, môi anh thắp ngọn đèn linh
thiêng góc tối. Bông hoa chỉ nói được phần nhỏ nhoi lòng đất rộng. Lòng đất
rung chuyển khi bông hoa đứng yên.
Ánh sáng đã rách. Nếu
một sớm. Thật phản cảm khi thấy nhau giống những con cá mắt lồi. Em hắt về anh
nhiều dị ảnh bông hoa. Dễ loạn trí nếu phải sống trong một thế giới loạn thị.
Không, ta vẫn còn giọng nói. Mỗi âm tiết lúc ấy hiện lên một sự thật. Sự thật
hiển nhiên đảo lộn mọi quy ước phổ thông.
Ra ngoại ô tìm khoảng
không thư giãn. Nhìn xoáy vào một điểm trên nền xanh. Ví mình tựa gợn mây, vừa
bay vừa tụ lại. Hơi thở em bỗng dâng từ chân cỏ. Đêm qua ở đây mưa to. Cả gió
xoáy, chớp không tiếng động... Em đã đợi anh từ trước.
Yêu nhau. Là những nghi
thức dâng tụng trời đất. Bây giờ là mùa xuân. Anh
mệnh Kim và em mệnh Hỏa. Từ lửa làm ra Thổ, ra Mộc, ra Thủy. Đất rùng mình.
Sông chảy. Ngàn vạn lá mầm từ thân thể nở bung.
Vẫn trấn tĩnh tiễn
khách ra ngõ
Pha xong ấm trà
Quay ra
Ông khách không còn ở đó
Gọi điện thoại
Người nhà bảo ông mất đã bảy năm
Nhầm lẫn
Nhà mình
Mọi sự đảo lộn
Không nhớ bức chân dung hạ xuống bao giờ
Đâu rồi chiếc đồng hồ chạy bằng dây cót?
Bộ ấm chén giả cổ ai cho?
Ghé sang hàng xóm
Thử hỏi mấy loại thực phẩm
Loại tăng giá
Loại còn giữ giá.
Trong nhà
Trà vẫn nóng
Đẩy chén nước về phía ông khách đã ngồi.
Luồng tử khí cao chừng một mét sáu dựng đứng
trước mặt
Chốc lại cúi gập.
Không thể tin
Con ong bay vào phòng
bằng nhựa hay bằng gỗ?
nham nhở trên mình những vết cắt dở dang
đúng nó đã bay
tiếng vỗ cánh êm ru, hoàn hảo
Không nên tin vào một con ong
tôi kiểm chứng bằng những cử động nhỏ:
vẫn còn đủ 532 trang
một cuốn sách cũ
tôi bấm móng tay, thông
nõ điếu
thử báo cáo, thử ký,
thử huỷ tài liệu
Nhưng hình như
mọi con vật trong nhà
vẫn chế tác từ đồ phế thải:
con mèo tam thể được
sinh ra từ mớ giẻ rách?
con cá bơi trong bể
được gò hàn từ vỏ lon beer?
chim họa mi hót trong
lồng là chiếc ấm vỡ?
con chó giụi đầu vào
tay mình là cuộn báo cũ?
đàn kiến đang nhẫn nại
tha mồi là đống mạt cưa?
Quay theo mái nhà
Đêm tỉnh
dậy. Đồ gỗ trong phòng mọc tua tủa nấm nhĩ. Bức tượng chảy xệ xuống thành nắm
đất nhão. Chiếc quạt mở ra lần cuối rồi khép lại làm ống tre. Trong bóng tối,
tiếng những nghệ nhân đã khuất cùng đồng vọng:
- Hãy quay theo mái nhà đánh thức các đồ vật!
Tôi quay
cùng chai lọ, con giống, bóng đèn… qua môi người thợ thổi thủy tinh, qua con
chữ rùng mình nhìn bột giấy chìm trong thuốc tẩy. Những giọt mực tụ lại rồi
loang xa như một vết dầu. Bộ quần áo trang nghiêm rũ xuống. Đấy là giờ mặc niệm
tơ tằm và những cây bông. Bóng tối nuốt sạch thực phẩm ôi thiu, không khái niệm
về văn hóa ẩm thực. Hương trà thơm về rừng. Nước gào thét trong chiếc ấm bục
đáy.
Những đồ vật quay không thể dừng lại. Thùng rác quay mắc phải khung ảnh,
quạt trần, dây điện thoại. Chiếc quần lót mắc kẹt giữa tủ bát đĩa và máy tập
thể hình. Chổi cùn, bình diệt muỗi, đĩa CD chui vào tủ lạnh. Con cá tắt thở
trên đường gần đến cửa sổ. Lũ chuột nhắt chết đuối bơi qua chảo mỡ. Bột giặt
vừa quay vừa rắc lên hoa quả, dao thớt, bàn thờ. Bát nước chấm quay cùng bìa
đậu phụ. Lọ tương ớt lao đi trong tư thế lộn ngược. Và kim giây quay chậm hơn
hẳn kim giờ.
Mọi người vừa quay vừa tỉnh dậy. Vẫn đủ thời
gian uống nước và rửa mặt. Chọn cho mình một đồ vật bất kỳ. Và nhanh chóng đặt
chân vào vạch Xuất phát.
Anh tôi
Lúc gần đất xa trời, anh nhờ tôi giữ hộ ký ức.
Anh dặn đây là dữ liệu qúy. Nhưng kho ký ức tôi đã đầy ứ, cả mốc meo, thối rữa.
Tôi khuyên anh nên vẽ tranh hoặc viết sách. Nhưng anh đâu phải nhà văn, hoạ sỹ.
Tôi nêu nhiều giải pháp khác: cắt rời, khởi động lại, thu nhỏ, dừng đột ngột,
ninh nhừ, nghiền thành bụi...
Anh nhìn tôi buồn lắm!
Tôi nhìn nước sông thay màu lướt qua bờ cỏ rũ
rượi. Phù sa láng mịn. Trăng mọc sớm, thơ ngây và thoảng mùi rơm rạ. Nhớ người
yêu vô cùng.
Anh nhìn tôi buồn lắm!
Chiếc áo vừa giặt nhàu
nhĩ, nước lặng lẽ bốc hơi tôi đâu có biết. Rồi những sợi vải mỏng manh lại
phẳng phiu dưới bàn là nóng bỏng. Giặt–là, giặt–là... Đời sống đôi khi giống
quả lắc chiếc đồng hồ quá cũ. Tôi tập nghĩ vẩn vơ để có thể nghĩ tiếp.
Anh nhìn tôi buồn lắm!
Anh chờ tôi rửa tay. Vòi nước xối mạnh, rất
sạch, mát mẻ vô cùng. Thương anh. Tôi nhìn bọt xà phòng ngầu lên trên da trơn
ướt thật dễ chịu.
Nghe tin bạn bị mất
trộm
(Tặng
nhà thơ Nguyễn Quang Thiều)
Có thể tên trộm lẻn vào
qua cửa sổ lúc bạn mỏi mệt. Lúc bộ ria dày thôi dựng ngược, khép hờ đôi mắt
chợt mọng nước, bất động, chợt ngầu đỏ. Hơi thở bạn vẫn dâng ngùn ngụt, kết
giữa thị xã Hà Đông ngọn tháp cao. Tôi muốn thành thám tử tư, tóm ngay kẻ vừa
chui vào nhà bạn. Kìa đám mây hình người vừa lọt vào bầu trời xanh lơ. Biết đâu
tên trộm cũng vào nhà bằng tư thế ấy. Giờ hắn đã cải trang thành người tử tế,
còn đám mây kia vẫn nhởn nhơ bay. Hơi nóng không ngừng tỏa rạng. Tên trộm tựa
que cời bới tung lò than đỏ rực. Ngọn lửa lùa qua cửa sổ, ổ khoá, lỗ thông hơi…
như người căm giận cầm những thỏi bạc ném vào đêm tối, hay tua tủa ngón tay giơ
lên bấm vào một huyệt đạo khổng lồ. Hắn đã buông xuống theo rễ cây si, luồn qua
từng bông bạch đơn đang bình tĩnh tỏa hương trong huyệt đạo. Tên trộm không
biết mình đã ra đi cùng tàn lửa vô hình, những thỏi bạc.
Biến tấu con quạ
Tử khí kéo ngọn bấc tới đỉnh trời
Con quạ rực sáng.
*
Khai sinh
Sau tiếng quạ kêu
Ra đi không cưỡng lại
Gói bọc được mở ra
Sự băng hoại không thể cất giấu
Thày lang đốt sách cuối vườn
Tân dược trong kho đều quá hạn sử dụng
Những phù thủy chịu hình phạt
Miệng bị đóng bởi những móc sắt
Khai sinh
Khi quả chuông rơi xuống bất ngờ
Chụp lên đầu người bõ già
Con cá nhảy vào đám mây tự vẫn
Buông ngang trời ngàn vạn lưỡi câu
Khai sinh
Mực đổ dưới chân và máu
vón cục ở yết hầu, phế quản
Viết
một nét lên trang đầu
thấm
suốt cả ngàn trang sách.
*
Bổ
nhào từ đỉnh cao
Bằng
đôi cánh sắc
Lấy
tâm điểm xác chết
Chém
toác bầu không
Gió
hấp tấp không kịp băng bó.
*
Móc
từ hốc mắt
những
nhãn quan
Di
ảnh là vật chứng
Mổ
vào lưỡi
và
kéo dài
Phơi
dưới trời bài học khẩu ngữ
Bóc
từng mảng thịt
Tháo
rời tứ chi
Sổ
tung lục phủ ngũ tạng
Hộp
sọ vừa được dựng lên
Rêu
đã phủ đầy
Không
viết nổi những dòng bi ký.
*
Con
quạ mơ
Mọi
cái chết đều được sắp đặt
Sau
tiếng quạ kêu
Ai
đã tự nguyện nằm xuống.
*
Con
quạ bay vào phòng
Một
ngón tay giơ lên yếu ớt
Ý
nói:
Đây là họng súng
Là lưỡi mác
Thậm chí cuốc thuổng
Thậm chí chính ngón tay rất cứng
Đúng
hơn là đông cứng
Rồi
băng đá
Rồi
rữa tan.
*
Đừng
đến gần bóng râm
Chúng
là con quạ
Xõa
cánh lúc hoàng hôn, rạng đông
Nanh
vuốt bám gió
Xay
nghiền lá khô
Bẻ
những cành vượt
Nhà
thơ trú trong bóng râm
Từng
con chữ bị khoét mất mắt.
*
Trông
Sự
vật
Trừng
trừng
Bởi
chớp mắt
Bóng
quạ
Ập
tới.
Bóng
mình
Không
cất tiếng
Sợ
biến thành gà con.
*
Một
số người trỗi dậy từ đám đông, khoác áo đen, mang mặt nạ đen. Vừa chạy, họ vừa
đập cánh tay vào hai bên sườn. Đầu cố ngước lên. Bóng đen bay là là mặt đất.
*
Đậu
trên chạc cây trong trạng thái bội thực và ngủ gật, con quạ mơ mỗi mẩu thức ăn
đang nén chặt trong diều biến thành quả trứng. Đàn quạ con lũ lượt chui khỏi
ngũ quan, lập tức sà xuống săn mồi theo bản năng của loài ăn thịt.
*
Những
đau khổ tột cùng ngoái nhìn đời sống tưởng chừng đã chết. Áo khoác kêu thất
thanh khi đi qua bàn tủ. Máy điện thoại im lìm ngủ. Chiếc kẹp ghim mở miệng cố
giấu đi móng vuốt. Cán chổi móc vào tay người lao công, kéo chị ta về bên hố
rác. Vành mũ trên đầu kêu thảng thốt, rồi cúi xuống rỉa hết mặt nhân viên bảo
vệ. Không ai mở cổng. Nhiều người vẫn tìm được lối đi vào.
*
Những
linh hồn thoát xác tìm cách quay về chiến đấu với loài quạ dữ. Sau những loạt
đạn không gây sát thương, khói hương căng thành bảng, viết con chữ đầu tiên của
bài học mới.
*
Đây
là dòng cuối cùng trong một bản di chúc:
“Bắt
đầu lễ Thiên táng lúc xuất hiện bóng quạ”.
*
Bóng
đêm chui dần vào bụng quạ.
Cả
chúng ta nữa, đang cồn cào cùng dòng sông đói khát. Những giọt nước đục tìm
cách lọt qua khe vải. Mặt nước khổng lồ ghìm nén xao động, mong giữ lại bóng
người. Bật que diêm rồi, vẫn nhớ ngọn bấc còn rất xa. Vung tay lên, nói to
một mình trong bóng tối.
Con quạ khật khừ xuyên đêm
Thảng thốt kêu
Lần đầu tiên tiếng động ra đi không vọng lại.
Đúng vậy
Lúc đi
ông mặc áo len màu cổ vịt, quần rộng đũng
tóc cắt ngắn
tay cầm cuốn sách
ra gần cửa còn lẩm bẩm:
… sáng rồi tối... thối
rồi thơm... bơm rồi xì... đi rồi ngã... vả rồi thương... ương rồi chín... nín
rồi thét... kẹt rồi lơi... xơi rồi hóc... bóc rồi che... đe rồi chừa... đưa rồi
quỵt... bịt rồi hở... lỡ rồi toi... moi rồi thấy...
chốt cửa gỗ
kéo cửa sắt
ông bấm năm chiếc khóa
rồi ném chìa vào trong nhà
Lật đống chăn nơi ông vẫn nằm
thấy mẩu giấy với nét chữ nguệch ngoạc:
"Ai tìm thấy tôi ở đâu, gọi về
số...
Xin cảm ơn và hậu tạ".
sau mẩu giấy vẫn văng vẳng:
… quấy rồi đục... nhục
rồi than... tan rồi huề... mê rồi tỉnh... thỉnh rồi buông...
Bài học
Cánh và khuỷu tay vẫn cứng
Từ cổ tay xuống đến ngón phải mềm
Đạo mạo múa tay trong bị
Tôi học bài này từ nhỏ
(Một lần bị khinh như mẻ
Thằng đạo mạo đạp mình xuống lề đường
Cạch đến già!)
Đạo mạo giết một con muỗi
Đạo mạo phát biểu chung chung
Đạo mạo nghiêng mình trống rỗng
Đạo mạo lấy trộm áo mưa
Đạo mạo thở mùi hôi vào miệng người khác
Đạo mạo bọc nhầm một chiếc răng sâu
Đạo mạo tiểu tiện nơi công cộng
Đạo mạo sụt sịt trong khăn mùi xoa
Đạo mạo chỉnh lại con c... trong túi quần nơi
hội họp
Đạo mạo xỉ mũi vào cửa kính
Đạo mạo moi tiền của gã ăn mày
Đạo mạo nghe trộm điện thoại
Đạo mạo nhìn ngực chị em trong đám tang
Đạo mạo ký tên vào công trình khoa học
Đạo mạo làm thơ tình khi đã liệt dương
Đạo mạo thả virus vào e-mail người khác
Đạo mạo đánh tráo bài thi
Đạo mạo tiêu tiền âm phủ
...
Cánh và khuỷu tay vẫn cứng
Từ cổ tay xuống đến ngón phải mềm.
Chỉ là giấc mơ
Chúng bịt miệng
trấn lột mọi thứ
và xin tôi bộ phận sinh dục.
Nói rằng xin
bởi nếu tôi không đồng ý
của quý kia phải liệng xuống hố phân
(chúng biết cả bí quyết thần chú).
Tôi bảo:
các ông có thể lấy hết
nhưng cho tôi giữ lại chút riêng
xin tự nguyện làm đồ chơi, giẻ lau, trâu chó.
Tôi cúi xuống đón chiếc ách lên vai
Tôi xù lông và bắt đầu sủa lớn
Tôi lúc lắc và kêu bíp bíp
Tôi mài cơ thể mình xuống sàn nhà.
Tôi chạy quanh và miệng sùi sọt
Tôi nhễ nhại, giả chết, lồng lộn
Tôi rã rời, loạn nhịp, vỡ tung
Tôi thấm nước và vắt ra nước.
Ở những đỉnh cột
Lưỡi tôi bị thắt
treo lên đỉnh cột
mỗi lần nói
chiếc lưỡi phải co rút
kéo thân thể béo ị lên cao
Tôi giẫy giụa tựa mảnh vải quẫy trong gió mạnh.
Đang nghĩ về chiếc lưỡi đau
Chợt cánh bướm mọc trên bờ đá
Cánh hây hây run rẩy cả chân kè
Rồi tấm biển quảng cáo nước uống tăng lực
có gas phun sương mù và chất lượng cao
Nơi lãng mạn khác
thiếu nữ vặn lưng trong bìa lịch
miệng cười tươi và giơ tay rất lâu.
Tôi tồn tại bởi cánh bướm, biển quảng cáo và
thiếu nữ không quen biết
Họ nói giùm tôi cuống lưỡi vực sâu.
Nhưng sao họ tồn tại biệt lập?
Chắc lưỡi của họ đang treo trên những đỉnh cột
khác.
Giấc mơ vô tận
(Kính viếng anh Diễm
Châu!)
Mưa thôi làm anh lạnh
đổ vào giấc mơ gần sáng
những con sóng đục ngầu
vỗ vào bãi sú lúc sinh anh.
Bầu trời không mái che
ngôi sao soi tỏ cặp kính dầy
đặt tạm lên bàn phím
buổi sáng, ngày 28 tháng 12, mưa rơi.
Mưa lạnh thấu xương!
Đất lạnh thấu xương!
Lật trang sách anh còn để ngỏ
tiếng trẻ con khóc trong vòm cây
trong cánh chim vừa tự lấp đầy*
trong đám mây bay thấp.
Gió lùa về
làm khăn trắng cuốn quanh gốc sú
trên đỉnh
trời linh cữu nhấp nhô.
__________
* Ý thơ Diễm Châu
Ghi ở Vạn lý Trường
Thành
Mây xếp lên vai từng tảng đá nặng
nhòe mắt cát
thở đầy ngực cát
Vạn lý Trường Thành còn xây dở?
Trên không tiếng hoạn quan truyền chỉ
Bắt được kẻ nào vừa vác đá vừa làm thơ
đánh hộc máu mồm
Khâm thử!
Ngước lên gặp một khuôn mặt bì bì
tay lạnh, mắt chì, giọng mỡ
Mái Phong hỏa đài* màu huyết dụ
hình thanh long đao dính máu đang kề cổ
Còng lưng đẩy nắng đi
Chồn chân đẩy gió đi
Miễn sao gần được bông hoa
đang mởn mơ trong gió lớn.
Tâu Hoàng thượng/ thưa ngài/ báo cáo đồng
chí...
Bỉ chức/ thảo dân/ em…
sẽ làm trọn bổn phận
Đây là đỉnh trời
hay đáy vực sâu
chỉ thấy trên lưng lằn roi bỏng rát
Mồ hôi du khách trên đá xám
nở thành hoa phù dung.
_____________
* Phong hỏa đài: Điếm canh
trên Vạn lý Trường Thành
Đêm lập xuân
Chờ quanh ngọn đèn
ánh sáng lan tỏa, đứt đoạn
ngỡ ai cầm bó đuốc
soi lên mặt mỗi người.
Bầy trò chơi để giết thời gian
ánh sáng soi về ai
người ấy gọi cách lập xuân.
Những câu nói sau được ghi lại:
- Con chim trốn rét làm mũi tên
rơi xuống bức tường mùa đông.
- Khuôn mặt nhìn qua cửa sổ
gợi nét chữ nguệch ngoạc.
- Giọt sương chia đôi
chân cỏ non thành vực thẳm...
Những chuyện bông lơn
vô tình vận vào trời đất
Đồ vật tự chuyển dịch
lắt lay bóng núi
Chim kêu gió thay mùa.
Khêu ngọn đèn
Từng bầy mũi tên bay qua mái nhà vun vút.
Dậy trẻ con
Lũ trẻ xóm tôi biết quá
nhiều về người lớn nên sớm mắc những căn bệnh tuổi già. Đêm đêm chúng
thường tụ tập, thì thào trong những khu vườn vắng, phân công đứa canh gác để
đứa khác đào hầm, chôn giấu những đồ vật cũ nát, đề phòng lúc biến động. Chúng
hay hốt hoảng lúc hoàng hôn chuyển màu, lúc sóng vỗ, lúc quả vỡ… Chúng rủ nhau
ăn kiêng đề phòng cao huyết áp, mỡ máu, u xơ tuyến tiền liệt… Ít thấy chúng gào
khóc ăn vạ. Có đứa nghẹn ngào: “Trẻ con nước mắt chảy vào trong!”. Tôi
và những người khác bàn nhau diễn trò cho chúng xem, xếp đồ hàng, xây cung
điện, kéo thuyền giấy trên sân gạch... Đánh trận giả, vờ lăn ra chết. Bọn trẻ
bẻ lá đặt lên mũi những người giả chết. Những chiếc lá bất chợt héo rũ, úa
vàng. Một đứa tự tin, sảng khoái: Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Chúng cười vang lúc chúng tôi đứng dậy. Tôi mụ mị rồi ngất ngư về chỗ của mình.
Bàn chân chập chững đặt lên mặt đất từng bước dại.
Còn cậu hãy đứng đằng
kia
Đêm nay
nhiều điều kỳ quặc.
Nhưng giấc ngủ đã ngấm rượu độc
Trí nhớ rối mù
Màn hình TV mất sóng
Mí mắt mở căng hai quả trứng ung
hở miệng hai con ốc chết
hai chân đinh vừa nhổ.
Có ai bên tai thều thào:
Hãy thức chờ xem rêu phủ bầu trời
Mặt nước ăn những vì sao cuối cùng.
Đêm nay
Rắn rết, bọ cạp tràn vào thành phố
Nhưng đừng sợ!
Nhà nào bây giờ cũng thiết kế kiểu lô cốt
Trời tối không ai ra đường.
Sau lúc 0 giờ, nhà bên
một trí thức tỉnh dậy cười hềnh hệch
thú nhận những câu nói ban ngày là chuyện đùa
Đùa dai thật!
Ai đang rình nấp trên cây
chờ lá rụng hóa thành tiền bạc
Không mau giấu trước rạng đông
Bị thu trắng hoặc kiến ăn thịt.
Thôi được
Để tớ mai phục ở đây
và thức dậy lúc năm giờ sáng.
Hắn
I
Nơi bóng tối ăn thịt bóng tối
hắn ngồi lẩm bẩm...
... lầm rầm âm thanh tiếp diễn
của bóng tối chưa thành
của bóng tối nuốt dần bóng tối
của màu đen không thể đen hơn.
Hắn là nơi hoàn thiện:
của gương đã lành/ sâu đã nở/ trinh đã mất/ cáp
đã đứt/ cống đã thông...
là bãi phế thải của giẻ rách/ mảnh thủy tinh/
băng vệ sinh/ giày dép lạc mốt...
là viên đạn bay đi chạm đích/ những vòng kinh
hồi sinh/ dòng sông gặp biển...
Lần mò leo tận cây cao
hắn hô:
Ê, chiếu ánh sáng vào đây!
Theo đèn pin le lói
mọi người thấy hắn giang tay bay lượn tựa thiên
thần.
II
Hắn cười,
vung tay đấm qua lỗ thủng khoét sẵn trên tấm bìa. Những ngón tay xương xẩu co
lại thành quả đấm thép lao qua tâm điểm không vật cản. Hắn, bàn tay đang tìm
khoái cảm của con chó chui qua bức tường lớn. Vị trí tấm bìa giơ lên để nắm tay
bay qua là khoảng cách quá ngắn. Khát thở.
Mỗi lần lao qua miệng
lỗ thủng, bàn tay hắn lại xòe rộng. Tấm bìa giống con sứa đang bơi mắc phải
lưỡi câu chùm. Xoay tấm bìa, hắn hát: trời xanh í a... đây vòm ngực rộng...
Bên kia tấm bìa là thế
giới khác. Biển báo, thầy giáo cũ, biên bản giám định, chợ búa, kỷ niệm chương,
thợ thông cống, hội đồng hương, tu sỹ, dầu tắm, bẫy chuột, nhà tiên tri... Và
thời trang cũng khác (hắn nghĩ thế!). Hèn gì không chui nốt cả tay kia (!).
Hắn liệng tấm bìa vào
thùng rác, xuống tấn, đấm liên hồi vào lỗ thủng ước lệ, lao đi tốc độ chóng
mặt.
Một dự báo về tương lai của thể thao. Với nhan
đề trang trọng của tờ báo buổi chiều, hắn có tên trong danh sách những nhà vô
địch.
Đến trong ý nghĩ
1.
Đôi mắt tấm liếp khoét
thủng, cánh tay buồm chão, những bàn chân lá khô cong vênh lê trên mặt đất. Và
miệng hắn, sâu hoắm, mở rộng, vỡ ra từng mảng để nung vôi.
Hắn thường đến với tôi
trong ý nghĩ.
Bảo tôi sợ hắn, không
phải. Muốn thu nạp hắn, không. Hay lãnh đạm, trốn tránh, nể trọng... cũng
không. Thế mà hắn đan lẫn vào tôi từng hơi thở. Vợ tôi giải thích: Trong âm có
dương, trong dương có âm.
Hết tranh luận.
2.
Tôi đi xe hết ga hết
số. Răng nghiến chặt. Tay bóp cổ hắn. Kéo hắn lướt trên mặt đất. Những hàng
cây, bức tường mới cũ, cùng những bóng người trôi vụt lại sau. Đích đến là buổi
lấy phiếu tín nhiệm đề bạt, trả lời phỏng vấn, chuẩn bị phong bao một đám hiếu,
cuộc gặp gỡ một nhân vật quan trọng... Hắn kéo căng mọi giác quan tôi, ninh nhừ
ý nghĩ, đóng đinh dây thần kinh giữa hai đầu phố.
Thoáng khuôn mặt vợ con
trong khoảng lặng những quảng cáo thương hiệu.
3.
Hắn mặc cả từng việc.
Một cành gãy còn treo trên cây nhờ đám lá, đầu kia chĩa ngọn giáo xuống lối đi.
Ai tự nguyện đến làm chim, làm gió?
Nhiều hình nhân cử động
trong ký ức không rõ mặt, hắn cho tôi tuỳ nhận, không cần bắt thăm.
4.
Tôi bị sụt cân, mất ngủ
triền miên. Hắn đem đến mấy bài thuốc. Không bao giờ tôi sử dụng. Như, bất ngờ
đập chết một con vật nuôi trong nhà lúc nó mải chơi với những con vật khác. Và
đêm đêm lại chuyện trò với bộ lông ấy đã nhồi rơm. Hoặc, hối lộ nhân viên phòng
mổ chui vào đội lốt. Lúc bác sỹ hô kéo thì đưa kim chỉ, hô thuốc mê thì tiêm
doping.
Hội chứng từ một tin
đồn…
Tôi trả gấp đôi giá tiền đánh giày
gấp đôi tiền mua dép nhựa
gấp đôi tiền mua chiếc quạt, gói tăm
Xin anh (chị) đừng chống tay xuống đất
đừng gầm gừ, thót bụng, cuộn mình...
Tôi không mặc cả tiền cho trẻ học thêm
không mặc cả tiền phong bao hội nghị
không mặc cả tiền cắt tóc, gội đầu
không mặc cả tiền kê đơn bốc thuốc
không mặc cả tiền mái hiên trú mưa
không mặc cả tiền ghế ngồi ven biển
Hãy đưa hoá đơn qua cửa tò vò
đặt tiền trả lại sau tấm kính
cúi xuống trao bó hoa trên cao
nhìn lên trần và tự tin giảng giải
uống nước theo kiểu rô-bốt
đi qua đám đông như chỗ không người
cắm cần câu đi làm việc khác
leo thang dây không cần bám tay
và nổ máy vù ga đi thẳng.
Xin anh (chị) đừng cố ngước lên
đừng cười ngất lộ nhiều răng trắng
đừng phùng mang trợn má trừng trừng
đừng giương móng tay sắc nhọn phía trước
đừng vươn người xuống uống nước sông
đừng xé xác con vật nấu chín
đừng vò nát hoa quả màu nâu
đừng giậm chân hay bước rón rén
đừng nằm co và ngáy quá to
đừng gào thét hoặc hậm hự trong miệng.
Nhớ không thò đầu và tay ra ngoài
Nhớ suy tư hoặc chăm đọc sách
Nhớ không đạp chân và khạc lên tường
Nhớ hắt hơi lấy tay che miệng
Nhớ dùng xong xả nước bồn cầu
Nhớ phát âm tròn vành rõ chữ
Nhớ nâng ly và uống từ từ
Nhớ nằm ngủ đắp chăn ngay ngắn
Nhớ đánh răng và dùng lược chải đầu...
..."... có mãnh thú bỏ
rừng...".
Nhìn kỹ
Trong thùng rác có bộ
xương cá
bị rỉa hết thịt trong
tư thế đang bơi
cạnh chiếc thớt dọc
ngang vết máu
loại thớt dùng một lần.
Chiếc mũ len vẫn còn
hơi ấm
Thoảng mùi dầu gội làm
mịn da đầu
Chủ chiếc mũ không bị
nấm chân tóc.
Cái kéo. Phích nước.
Chiếc bút...
Dăm tờ giấy trắng
cạnh biên bản, hình như
một cuộc họp
có ghi tên chủ tọa, thư
ký và đại biểu cấp trên
“Hôm nay, hồi 17 giờ
30, tại...
Tổng số: 32
Vắng: 04, có lý do...”
Trong thùng rác có cánh
diều giấy
chồng lên bó hoa, dăm
bảy đôi giày.
Gió vẫn thổi hồn nhiên
qua ống sáo.
Nắp thùng rác có dòng
chữ in sẵn:
“Ở đây không ô nhiễm. Xin bạn yên tâm!”
Tỉnh táo tột cùng
Ý nghĩ tôi muốn điều
khiển con chuột chui từ cống hẹp
từ tốn bò vào thùng rác
nằm chết ngay ngắn
Xe chở rác đem những
con chuột đi chôn
vĩnh viễn trong thành
phố không còn chuột.
Một cách nghĩ khác:
Múc nước ở cảng Hải
Phòng
nước tự biến thành tinh
khiết
tự đóng chai lăn đến
các nhà hàng, khách sạn
Người nghèo đến đó mà
thu tiền.
Tôi được tôn vinh là
hiện tượng
được đăng ảnh trên
trang bìa
được chiêu đãi đến say
xỉn.
Em hay năm bảy em dìu
tôi về?
Thoáng bóng ai đi xe
đạp vào ngõ hẹp
hay hàng vạn diễn viên
đang trình diễn giữa quảng trường?
Đừng gượng dậy nói về
lòng tin và niềm hy vọng
khi qua khe cửa hẹp
gió biển đang bắn vào
từng mũi tên mát rượi.
Kể lại giấc mơ
Đêm qua tôi nằm mơ phải
hoạt động gián điệp, loại gián điệp hai mang, có nơi gọi gián điệp
nhị trùng. Vô tình bị kẹt trong cuộc vây ráp nên phải hoạt động, không vì
tiền. Tôi còn nhớ rõ mật khẩu, biết cắt đuôi, đặt máy nghe trộm, bí mật đánh
điện tín… Mà sao vẫn còn điện tín, loại phương tiện liên lạc thô sơ đầu thế kỷ
trước? Lại mơ thấy mình già nua ở thể chế khác. Buổi sáng chống gậy ra đường
nghe gió thổi, mỉm cười. Rồi vô tình bị phát giác. Có người thấy tên tôi trong
đống giấy phế liệu, hồ sơ ghi làm gián điệp những hai mươi mang. Rõ ràng
có kẻ đểu cáng đã cố tình viết thêm số O vào sau số 2. Làm gì ở miền quê hẻo
lánh lúc đó có hai mươi thể chế? Miền quê là cuộc đấu trí? Là trung tâm thông
tin? Hay điểm nóng? Tôi bị con cháu chê cười, khinh bỉ chẳng ra gì. Bị vu khống
trắng trợn, không thể thanh minh. Trước khi tự tử tôi muốn khóc. Nhưng tự nhiên
khóc là việc rất khó với một người già. Tôi đành dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh
vừa thức dậy trong tã lót còn cuốn chặt.
Biết thì sống
Nhà ông trưởng thôn bị
con đường
đâm thẳng vào cửa.
Mở sách Lý Số ra xem
có họa.
Sách còn ghi
ở mục Nốt ruồi
trang 267 dòng thứ 3 từ
dưới lên
ám chỉ những người tơ
tít, lăng nhăng.
Nhận đúng nốt ruồi bên
mắt trái chị thu tiền điện
đêm qua bị bắt quả tang
đang ôm hôn ông trưởng thôn trong quán thịt chó...
"Biên bản lập thành 05 bản
Có giá trị pháp lý như nhau".
Lão chủ quán thịt chó biết lắm chuyện
bị người đến nắm tình hình
lấy lời khai suốt năm tiếng đồng hồ
về đến ngõ vợ đã mắng té tát
Bạc đầu còn ngu!
Lão cay mũi
ức đến tận cổ
nhưng nghĩ đi nghĩ lại
thấy đúng quá
lén lút uống dăm ba chén rượu
ra sân nhìn nắng lên.
Lần sau biết chỉ để bụng
nói làm gì.
Nếu
Tôi
ngủ trên giường
Con
chó dưới sàn
cách
tôi ba mét bảy mươi lăm xăng-ti.
Sau
này vợ tôi đo và bảo thế.
Trời
bắt đầu mưa
Chúng
tôi bắt đầu mơ.
Con chó mơ:
thức dậy trong nắng sớm
quen hơi những khách
qua đường
không cần xồ ra và sủa
giận dữ
không bị khinh rẻ đánh
đập
thức ăn quen đã bày
Tôi mơ:
đêm ngủ không cần khóa
cửa
ra đường chẳng ai lừa
mình
họ nghĩ sao nói vậy
thoáng món ăn ngon và
nắng đẹp
Thật tội nghiệp con chó!
Nước mắt làm tôi tỉnh dậy
Nỗi đau cuộn sóng bạc đầu.
Nếu đêm qua không có cơn mưa?
Nếu tôi không ngủ trên giường?
Nếu không phải khoảng cách ba mét bảy mươi lăm
xăng-ti?
Cái miệng bất tử
Cái miệng đang trôi kia chắc của người đã chết
lúc trên cao
lúc chạm vào mặt đất.
Bộ xương của cái miệng giờ tan vào cát bụi
vẫn vàng ươm
hay đã xỉn đen trong chiếc tiểu sành?
Nhưng cái miệng vẫn mấp máy sống động
khi mím chặt
khi nhoẻn cười độ lượng.
Tôi đặt vào cái miệng những ngữ âm
như gõ lên ô Search một website tìm kiếm
Kết quả làm tôi choáng ngợp
Tôi bị lạc vào ổ phục kích?
Là phần mềm bị nhiễm virus?
Hay hòn than vừa rơi xuống tảng băng?
Cái miệng không phát ra tiếng động
chỉ hiện lên một đoạn phim câm.
Tôi đã lồng vào đó tiếng gậy gộc,
tiếng động lệnh, dự lệnh
tiếng một người
và cả tiếng đồng thanh
Cái miệng vẫn trôi
Chỉ cần ai đó phát ra ý
nghĩ.
Chuyện còn dài
Con gián bò quanh tôi và nói
vừa đầu thai được ba tháng tuổi
kiếp trước từng là người đàng hoàng
Đàng hoàng sao chịu phận xẹp lép?
Tôi không tin và đu lên khung cửa
Thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?
Con gián giơ một chân lông lá
Ừ, thì tạm coi đây là cánh tay
đang chới với qua ô cửa sắt,
hay chìa ra từ vạt áo sang trọng
của người miệng rộng, lưng thuôn
bước đi xoải dài, gối cứng
Tôi phải tiếp tục tưởng tượng
kẻo bị kẻ khác chê là mù
tôi và con gián cùng hội thảo khoa học
cùng đeo khẩu trang, cùng ngắm hoa
cùng bẫy chim, cùng khắc phục hậu quả
cùng lau mồ hôi, cùng tiên tri
Con gián và tôi từ giờ sòng phẳng
Nó
chui ra. Tôi vô cảm.
Nó
gặm nhấm. Tôi ngập chìm.
Nó
leo tường. Tôi thù vặt.
Nó bài tiết. Tôi ăn gian.
Nó hôi xì. Tôi lì lợm.
Nó dò xét. Tôi mở đường.
Nó nghênh ngang. Tôi u muội
Sống hồn nhiên
I
Vợ tôi bảo muốn chữa bệnh đau đầu
phải hồn nhiên như cây cỏ.
Về thôn quê thấy cỏ ngút ngàn
tôi giang tay nhờ gió lay lắt
giống các fan hâm mộ đưa theo nhịp bài hát.
Đung đưa một lúc cũng mỏi
càng thêm đau đầu trong nắng tháng sáu
bởi phải tưởng tượng ra mưa xuân
trời âm u và có gió nhẹ.
II
Vợ lại bảo dù trí tuệ uyên bác
nhưng chân tay ngại cử động
cũng chẳng nghĩa lý gì.
Tôi vắt sợi dây qua xà nhà
buộc một đầu vào chỏm tóc
cả lúc chăm chú đọc sách
tay vẫn giật như culi kéo quạt*.
Vợ chồng thay nhau ngủ
quyết không làm người thừa
vừa tư duy vừa cầm dây giật.
III
Tôi làm vườn để di dưỡng tinh thần
tưới một cây lại uống thêm chén nước
nhà tôi có năm mươi sáu cây.
Một tiếng chim bủa lưới khắp vườn
líu lo bọc lấy tôi từng lớp kén
muốn thoát ra ngoài phải cắn vỡ tiếng chim
hàm tôi yếu và răng không còn sắc.
Lại ngập ngừng thêm bao thơ mộng
tôi pha trà đem dâng cho cây.
_____________
* Nghề trước năm 1954 ở miền Bắc VN. Người kéo
chiếc quạt lớn bằng cót bọc vải, hình chữ nhật, treo trên trần nhà, dây kéo
được luồn qua một cái ròng rọc.
Giả thiết cho buổi sáng
hôm sau
Về già ông ít nói
không buồn, không giận
suốt đêm ngồi buông câu bên vũng bùn
để di dưỡng tinh thần?
Không dám ngáp
bởi mất cảnh giác
cào cào, châu chấu sẽ chui vào bụng.
Tôi xếp củi để ông dựa lúc mỏi
đặt bên cạnh chén nước.
Rồi nắng sớm sẽ cùng ông
tựa vào chân núi lớn
trước mặt mở hồ nước rộng.
Hay mặt đất xoá mọi dấu vết
Tôi thành kẻ buôn điều, bịa chuyện.
Có thể dưới bình minh đen
chất ngất những con cá đen
Gió móc vào ông lưỡi câu có ngạnh.
M.V.P
Biografía de Phạm Long Quận:
Nacido en 1963. Más de 30 años con estudios y convivencia en lengua
castellana. Autodidacta y larga trayectoria con la pintura, la literatura y la
poesía. Traductor de los eventos con exigencias lingüística. Recibe la
confiabilidad de los escritores y los poetas del habla hispánica.
Tiểu sử Phạm Long Quận:
Sinh năm 1963. Hơn 30 năm học tập và sinh hoạt với ngôn ngữ Tây Ban
Nha. Tự học và có những trải nghiệm dài cùng hội họa, văn học và thơ ca. Phiên
dịch viên của những sự kiện đòi hỏi chuyên môn ngôn ngữ tốt. Được các nhà văn,
nhà thơ của các nước nói tiếng Tây Ban Nha tin cậy.
Biografía Francisco Borrás
Marimón:
Personaje polifacético, el autor recorre las sendas de esta vida
ejerciendo como profesor universitario, consultor, conferenciante, ingeniero
civil, funcionario,... Amante de la historia, la música, la prosa y la poesía,
ha desempeñado asesorías en los espacios de la seguridad del estado, la
docencia y la cooperación internacional. De espíritu inquieto, investigador y
viajero infatigable, ha recorrido diversos continentes conviviendo con sus
gentes y costumbres, lo que le ha permitido plasmar sus vivencias en escritos,
llenos de vida, amor y aventura.
Tiểu sử Francisco Borrás
Marimón:
Là tác giả có nhiều tài năng. Ông dịch chuyển trên các con đường
của cuộc đời với nhiều thân phận như: giáo sư đại học, chuyên gia tư vấn, diễn
giả, kỹ sư quy hoạch đô thị, công chức chính phủ v.v. Ông yêu thích lịch sử,
âm nhạc, văn học, thi ca. Ông đã có vai trò là cố vấn an ninh quốc gia của
Vương quốc Tây Ban Nha, chuyên gia về giáo dục và hợp tác quốc tế. Ông có một
tinh thần năng động. Ông nguyên cứu và đi du lịch không mệt mỏi tới nhiều châu lục,
chung sống và am hiểu phong tục tập quán của nhiều quốc gia, do vậy ông đã
chuyển tải thành công những trải nghiệm này trên các trang viết của mình, nơi
mà tình yêu cuộc sống, ái tình và khám phá mạo hiểm hiện lên sắc nét. (PLQ dịch)
Thủ bút của Francisco
Borrás Marimón ký tặng sách cho Phạm Long Quận
Bìa tiểu thuyết "El
enigma del sexto estado" (Những bí ẩn của nhà nước thứ sáu) của Francisco
Borrás Marimón