Nghị luận phân tích những tâm sự của người cha ở bài thơ "Thuốc đắng" - Xuân Mùi
Nghị
luận phân tích những tâm sự của người cha ở bài thơ "Thuốc đắng"
(Nguồn tranh: Trạm Văn Học)
Xuân
Mùi
THUỐC ĐẮNG
(Cho Ngọc Trâm)
Cơn
sốt thiêu con trên giàn lửa
Cha
cũng có thể thành tro nữa
Thuốc
đắng không chờ được rồi
Giữ
tay con
Cha đổ
Ngậm
ngùi thả lòng chén vơi…
Con
ơi! Tí tách sương rơi
Nhọc
nhằn vắt qua đêm lạnh
Và
những cánh hoa mỏng mảnh
Đưa
hương phải nhờ rễ cay.
Mồ
hôi keo thành chai tay
Mùa
xuân tràn vào chén đắng
Tuổi
cha nước mắt lặng lặng
Sự
thật khóc òa vu vơ.
Con
đang ăn gì trong mơ
Cha
để chén lên cửa sổ
Khi
lớn bằng cha bây giờ
Đáy
chén chắc còn bão tố.
(Mai
Văn Phấn. Rút từ tập “Giọt nắng”, Hội Văn nghệ Hải Phòng, 1992)
DÀN
Ý BÀI NGHỊ LUẬN PHÂN TÍCH
MỞ BÀI
–
Giới thiệu tác giả và tác phẩm: “Thuốc đắng” là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa
nhân văn của tác giả Mai Văn Phấn.
–
Nêu nội dung khái quát cần phân tích, đánh giá: Trong bài viết này, chúng ta sẽ
cùng đi vào phân tích, đánh giá chủ đề và những nét đặc sắc về nghệ thuật của
bài thơ.
THÂN BÀI
1. Khổ 1
–
Bài thơ bắt đầu bằng một khoảnh khắc dữ dội, gay cấn: "Cơn sốt thiêu
con trên giàn lửa" miêu tả căn bệnh của người con. Các từ "thiêu",
"giàn lửa", "tro" đầy ám ảnh, cho thấy căn
bệnh đang hủy hoại cơ thể đứa con và cũng hủy diệt tinh thần của người cha.
–
Những câu tiếp theo mô tả hành động người cha cho con uống thuốc. Nhìn bề
ngoài, đây có vẻ là những hành động nghiệt ngã ("giữ tay con",
"cha đổ"), nhưng nhìn kĩ, nó xuất phát từ nỗi lo lắng, từ tình
yêu thương của người cha: chỉ có uống thuốc, dù đắng, thì mới hết bệnh. Sau khi
cho con uống thuốc, người cha cũng ngậm ngùi, xót xa vì con phải uống thuốc
đắng như vậy: "Ngậm ngùi thả lòng chén vơi".
2. Khổ 2
Mở
đầu là hô ngữ “con ơi” nhưng thực ra đây lại là lời người cha tự nói với mình.
Đó là những suy tư về đời. Cuộc sống vốn không dễ dàng: Hạt sương dù nhỏ nhưng
cũng phải nhọc nhằn chắt chiu qua một đêm lạnh giá mới có; hoa muốn tỏa hương
cũng phải nhờ những chùm rễ cay.
3. Khổ 3
Khổ
thơ này tiếp tục là những suy niệm của người cha về cuộc đời:
– Hai câu đầu:
+
Mồ hôi – chai tay: Mồ hôi là hình ảnh biểu tượng cho sự vất vả, khó nhọc, chai
tay là sự chịu đựng, quen với sự vất vả khó nhọc ấy.
+
Mùa xuân và chén đắng: mùa xuân là biểu tượng của sự sống, của cái bắt đầu, của
niềm hy vọng lúc này đang tràn vào lòng chén đắng, biểu tượng cho nỗi khổ đau.
Qua
hai câu thơ này, người cha muốn nói với con rằng: mọi nỗi đau khổ sẽ rèn luyện
sức chịu đựng cho con người, và mọi nỗi đau khổ rồi cũng sẽ qua, hạnh phúc rồi
sẽ đến. Ở đây, người cha đang hy vọng người con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp sau
này.
– Hai câu tiếp: là
suy nghĩ của người cha về đời mình. Ở đây có thể hiểu rằng, cha hy vọng con sau
này sẽ có được sung sướng, hạnh phúc, còn cuộc đời cha bây giờ, dù đã trải qua
đau khổ nhưng vẫn chưa có được niềm vui. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng đó là nỗi
đau không thể thổ lộ, chỉ biết câm lặng nuốt nước mắt vào trong.
Câu
thơ "Sự thật khóc òa vu vơ" có thể hiểu là: cái sự thật cuộc
đời mà người cha đã nếm trải là vô cùng éo le, nó không như người cha nghĩ. Sự
thường thì qua đau khổ sẽ đến hạnh phúc, nhưng dường như điều đó không đúng đối
với cuộc đời người cha.
4. Khổ cuối
Khổ
4 vẫn là những suy ngẫm của người cha.
–
"Con đang ăn gì trong mơ": thế giới của mơ mộng, người con
đang tận hưởng niềm hạnh phúc trong thế giới mơ mộng đó, nhưng đó là một thế
giới không có thật. Đó cũng là cái nhìn màu hồng của trẻ thơ đối với cuộc đời,
thấy cuộc đời cũng nhẹ nhàng, đẹp đẽ như một giấc mơ.
–
Đối lập với thế giới mơ mộng đó của người con là thế giới hiện thực, với chiếc
chén thuốc đắng vẫn còn đó, ở trên cửa sổ. Khi con lớn lên, bằng tuổi cha, con
sẽ thấy cuộc đời không như mơ, và cuộc đời không chỉ có những gian nan nhỏ bé
như chén thuốc đắng kia, mà còn là bão tố, là bao nỗi đau khổ lớn lao mà con
người bắt buộc phải chịu đựng.
KẾT BÀI
–
Khẳng định khái quát những nét đặc sắc về chủ đề và nghệ thuật của bài thơ: Bài
thơ giàu tính triết lí, thể hiện những suy tư sâu sắc của người cha về cuộc
đời.
–
Nêu tác động của tác phẩm đối với bản thân hoặc cảm nghĩ sau khi đọc, thưởng
thức bài thơ: Bài thơ giúp ta biết yêu thương và ghi nhớ công ơn của cha mẹ,
giúp ta hiểu hơn về những niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc lẫn khổ đau trong
cuộc sống.
BÀI
NGHỊ LUẬN PHÂN TÍCH
Cốt
lõi của nhân đạo là lòng yêu thương, bản chất của nó là chữ tâm đối với con
người. Trước hết chúng ta hãy lắng nghe nỗi lòng của con người thông qua những
tác phẩm viết về tình yêu thương, tình mẫu tử, phụ tử. Bài thơ “Thuốc đắng” của
nhà thơ Mai Văn Phấn là một bài thơ hay, mang ý nghĩa nhân văn của tình phụ tử
và triết lý nhân sinh sâu sắc, có ý nghĩa lớn lao về cuộc sống đời người.
Mai
Văn Phấn là gương mặt thơ ca tiêu biểu của Việt Nam bởi những nỗ lực cách tân
không mệt mỏi. Ông là nhà thơ có ý thức học hỏi những nền thơ ca hiện đại đi
trước, sẵn sàng thu nạp kỹ thuật của các trường phái, triết thuyết để thử
nghiệm làm mới, làm khác biệt tác phẩm của mình. Thơ ông nghiêng về lý trí,
điêu luyện về dùng chữ, tân kỳ trong áp dụng các kỹ thuật trường phái thơ ca
khác nhau, xử lý hài hòa giữa thành tựu thơ ca truyền thống và sự cách tân hiện
đại. Tác phẩm thơ “Thuốc đắng” được sáng tác năm 1990, đã nhận được Giải thưởng
Văn học mang tên danh nhân văn hóa Nguyễn Bỉnh Khiêm (của UBND TP Hải Phòng).
Với lời tâm sự của người cha đối với đứa con bị ốm, bài thơ ca ngợi tình cảm mà
người cha dành cho con, qua đó gửi gắm thông điệp: cuộc đời này nhiều chông gai
và bão tố, người cha muốn con mình phải nhìn ra và chấp nhận nếm trải nó để lớn
lên và trưởng thành.
Tình
cảm người cha dành cho con được thể hiện ngay từ khổ thơ đầu. Mở đầu với cơn
sốt của người con và hình ảnh cha bên cạnh chăm sóc. Cơn sốt như thiêu rụi thể
xác con khiến cho cha bộc lộ sự lo lắng. Nếu như con phải chịu nỗi đau về thể
xác, thì trong đáy lòng của người cha là nỗi đau tinh thần, phức hợp bao cảm
xúc khôn tả. Nhìn thể xác con phải chịu đựng, phải gồng mình trong cơn sốt,
người cha thương lắm! Người cha cảm thấy như mình có thể hóa “thành tro nữa”.
Cơn sốt của con mang một giá trị biểu tượng. Hành động “giữ tay con” và “cha
đổ”: đây là những động từ mạnh thể hiện sự thô bạo, áp chế cha cho con uống thuốc.
Cha đã nhận thức về hoàn cảnh nếu không cho con uống thuốc thì cơn sốt sẽ không
hạ. Suy cho cùng những hành động ấy của cha xuất phát từ tình yêu thương con mà
thành. Dù cha không cam lòng để con phải nếm vị đắng ấy, dân gian xưa có câu
“Thuốc đắng dã tật”, thuốc tuy có vị đắng nhưng như vậy mới giúp con được. Sau
hành động có phần thô bạo ấy lại là sự ngậm ngùi của cha mà “thả lòng chén
vơi”. Con đã được cho uống thuốc, chén cũng đã vơi nhưng trong lòng cha còn xót
xa vô cùng! Khổ thơ dường như đã dồn nén cả ý và tứ, cha còn nỗi lo, một nỗi lo
đau đáu trong tình trạng của con hiện tại. Nghệ thật bao giờ cũng là tiếng nói
của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư, có thể thấy tình
cảm cha dành cho con lớn dường nào.
Những
suy nghĩ của cha vẫn chưa ngớt, suy nghĩ cho con trước cuộc sống sau này. Lời
độc thoại nội tâm “Con ơi” – cha tự nói với lòng mình. Và những suy nghĩ gợi
lên từ hình ảnh bắt con uống thuốc đắng để khỏi bệnh. Hình ảnh “sương” và “cánh
hoa mỏng mảnh”, sương muốn hiện hữu thành hạt vẫn phải vắt, phải trải qua đêm
lạnh chắt chiu mới có được; cánh hoa muốn tỏa hương từ sự mỏng mảnh của mình
vẫn phải nhờ tới chùm rễ cay chứ không thể tự mình bung nở hương thơm. Hai hình
ảnh tuy nhỏ bé, đơn giản nhưng mang tính triết lí cao. Con cũng giống như sương
sớm, như cánh hoa ấy và cha nghĩ về những thử thách chông gai con sẽ phải đối
diện, trải qua sau này để con có thể hoàn thiện, phát triển bản thân làm nên
giá trị riêng mình.
Dòng
suy nghĩ vẫn cứ tiếp nối, cha nghĩ về chính cuộc đời mình. Câu thơ “Mồ hôi keo
thành chai tay”, mồ hôi và hình ảnh chai tay thể hiện sự vất vả, lam lũ khổ
cực. Đôi bàn tay đã bị chai sạn theo thời gian trong cuộc sống. Được “keo” lại
cho thấy sự gồng gánh trải qua từ rất lâu – minh chứng của thời gian để lại.
Hình ảnh mùa xuân, chén đắng xuất hiện: mùa xuân là mùa khởi đầu trong năm,
mang theo sức sống, sự tươi đẹp và những điều tốt lành hi vọng đối lập với hình
ảnh chén đắng là chén thuốc nhỏ, chứa vị đắng của thuốc hay ẩn trong cái đắng
ấy là vị đời mà cha đã phải trải qua chua chát. Động từ “tràn” mang giá trị
biểu đạt hàm nghĩa cao, sau những đắng cay gian khổ ấy sẽ có sự hạnh phúc, niềm
tin tươi đẹp sẽ tới. Những vị đắng cay từ chén nhỏ kia sẽ được mùa xuân mang
hương vị ngọt ngào cùng bao điều tốt đẹp, xua tan đi vị đắng của đời. Niềm hi
vọng trong cuộc sống bão tố, đôi khi chỉ cần mạnh mẽ trong tinh thần là đủ. Câu
thơ “Tuổi cha nước mắt lặng lặng” – một cuộc sống đã từng trải qua trong nước
mắt, sống trong những khổ cực và chỉ biết nuốt nước mắt vào trong của cha, giờ
bỗng ùa về trong hồi ức. Âm thầm chịu đựng “Sự thật khóc òa vu vơ”, trước những
khó khăn mà hoàn cảnh sống của cha mang đến, những sự thật mà không thể làm gì
khác và cha khi đó vẫn là một đứa trẻ. Trẻ con khi phải chịu những tiêu cực ấy,
việc có thể làm chỉ là khóc, cha đã sống như thế của một tuổi thơ bi hạnh. Cho
tới bây giờ cha vẫn không có cho mình một niềm vui trọn vẹn. Và hiện tại ở
cương vị người cha, của một người đã đi hơn nửa cái dốc cuộc đời, cha hi vọng
khi con lớn lên sẽ không phải sống như cha đã từng trải, mà hãy vươn lên mạnh
mẽ, hi vọng con có thể sống hạnh phúc trong chính cuộc đời mình.
“Con
đang ăn gì trong mơ?”, trong giấc mơ của con, giấc mơ của tuổi hồn nhiên ngập
tràn màu hồng vô tư lự. Nhưng thực sự đó chỉ là cơn “mơ”, giấc mơ của sự hi
vọng chứa niềm khao khát về cuộc sống. Là ước mơ của con và cũng là mong ước
của cha, cha luôn bên cạnh cùng con hướng tới những điều tốt đẹp. Hình ảnh
người cha để chén lên cửa sổ là một biểu tượng, như cất lại trong kí ức của cha
và cả của con. Bài thơ “Thuốc đắng” được xem là khai mở con đường thơ của Mai
Văn Phấn, chiếc chén đặt trên cửa sổ cũng chính là tâm điểm trong không gian
của tác phẩm này. Xuất hiện từ năm 1990 đến nay, đã gần 40 năm, đó như một minh
chứng cho tình phụ tử vô cùng cao đẹp. “Đáy chén chắc còn bão tố”, chén thuốc
đầy vị đắng con đã uống hết. Bão tố là những khó khăn thử thách trong hành
trình sống và trải nghiệm, khi con trưởng thành, tựa như cha đã trải qua sóng
gió cuộc sống. Con uống đã cạn vị đắng trong chén nhỏ kia, nhưng có thể dư vị
của chén thuốc trong đời sống, dưới đáy cái chén vô hình và hữu hình khác sẽ
vẫn còn nổi lên những trận bão tố. Khi con lớn lên, cha mong con sẽ mang theo
những suy nghĩ và những cảm xúc của cha lúc này, con phải trưởng thành và luôn
vững vàng vượt qua mọi thử thách để thành công.
Bài
thơ thể hiện tình phụ tử thật cao cả và sâu sắc: cách người cha yêu thương con,
dạy con đối diện với những thử thách của cuộc sống. Ở đây, dường như không có
bài học đạo đức nào, chỉ có những sự thật trần trụi và đắng chát cha muốn con
nhìn ra, để có thể chấp nhận và đối diện với nó khi con lớn lên. Bên cạnh đó
còn là những âu lo cha nghĩ cho con. Người cha ấy mang trong mình niềm hi vọng
và mơ ước: con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ý nghĩa.
Cuộc
sống là một hành trình trải nghiệm, hành trình dài và mỗi người đều có cho mình
những bước đi riêng. Trên con đường ấy chẳng một ai có thể cùng ta bước đi mãi.
Đối diện với những khó khăn chúng ta phải vượt qua chính mình. Con người khi
trưởng thành kéo theo những suy nghĩ, cảm xúc, bản thân có sự thay đổi, phải
thích nghi với chính bản thân mình với chính cuộc sống của mình. Dù là khó khăn
vấp ngã cũng không được lùi bước, hãy lấy đó làm động lực để phát triển bản
thân hướng về cuộc sống phía trước, con đường mình đã chọn là vươn tới ước mơ.
Nghệ
thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và
gửi gắm tâm tư. Bài thơ “Thuốc đắng” là một tác phẩm nghệ thuật, là kết quả của
tình yêu thương: tình yêu con người, ước mơ cháy bỏng với cuộc sống. Tiếng lòng
của nhà thơ được thể hiện thông qua nghệ thuật đặc sắc của ngôn ngữ thi ca.
“Thuốc đắng” được viết theo thể thơ tự do, với nhiều hình ảnh ẩn dụ tượng
trưng, là tấm lòng, tình yêu thương vô bờ bến của người cha dành cho con. Những
âm điệu trong bài thơ chói gắt, đầy kịch tính. Giọng thơ độc thoại – trữ tình
của tác giả. Nước ta vào đầu những năm 90, những tàn dư của tư tưởng bảo thủ
thời bao cấp vẫn còn ngự trị trong xã hội, ẩn sâu dai dẳng trong góc khuất mỗi
con người. Câu chuyện người con gái bé bỏng của tác giả phải uống thuốc đắng cũng
giống như xã hội ta khi ấy mang những căn bệnh nặng cần phải kịp thời chữa trị.
Vậy muốn chấm dứt căn bệnh trầm kha ấy nhất định phải có thuốc chữa, dù đó là
loại thuốc có vị “đắng”.
Bài
thơ “Thuốc đắng” thể hiện tình cảm phụ tử thiêng liêng, mang giá trị nhân văn
sâu sắc về cuộc sống. Hiểu cuộc sống vốn là như thế: có tốt – xấu, có ngọt ngào
– đắng cay, có may mắn – rủi ro, để từ đó không kỳ vọng ảo tưởng, mà nhìn nhận
và đón nhận cuộc sống như nó vốn có. Giống như người cha trong bài thơ mong con
có bản lĩnh để bình thản đối mặt, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách; đồng thời,
có tình yêu cuộc sống, để thấy mọi khía cạnh của vẻ đẹp mà cuộc sống mang lại.
Điều ấy khiến tất cả chúng ta đều nhận thức rằng, cái đắng cay đôi khi cũng nằm
trong hạnh phúc.
(Nguồn bài viết: Trạm Văn Học)