image advertisement

image advertisement
image advertisement





























 

Thơ Svetlana Melnikova-Pivovarova - Mai Văn Phấn & Nguyễn Hồ Thái dịch từ tiếng Nga

Svetlana Melnikova-Pivovarova

Mai Văn Phấn & Nguyễn Hồ Thái dịch từ tiếng Nga

 

 

Nhà thơ Svetlana Vladimirovna Melnikova-Pivovarova

 

 

 

PHÒNG ĐỢI

 

Biên giới, sân ga, phòng đợi, bến tàu…

Chứng nhân gặp gỡ, chia ly tiếc nuối.

Bắc cầu qua vực, dù khoảng cách nào,

Khởi đầu cuộc đời hay đã chặng cuối.

 

Trọng tài số phận, đền thờ hy vọng,

Phòng đợi tình yêu tâm hồn an nhiên.

Nơi dịu dàng và vô hình mong ngóng

Hiện rõ khi cởi lớp vỏ ngụy trang.

 

Mở rộng vòng tay, thì thầm run rẩy,

Cho trái tim anh không thể đổi thay.

Mùa đông trong mắt, thầm thì câu hỏi

Chỉ dòng lệ tuôn, từng giọt lăn dài.

 

Tựa như cái chết là lời nguyền ly biệt.

Mỗi cuộc đời thành tàn nhẫn bộ phim.

Như người phụ nữ độc ác, không thể biết.

Sống không nguyên tắc, vậy có thể tin?

 

Biên giới, sân ga, phòng đợi, bến tàu…

Những nơi ấy đều là phòng đợi lớn,

Không cần vé, không dự định ban đầu...

Vậy đâu là khởi đầu, đâu là kết thúc.

 

04/01/2018

 

 

 

HÃY CHO EM

 

Hãy cho em, mà không ai có thể...

Đến trước em, trọn vẹn như em  

Cùng anh như thiên thần bảo vệ,

Cùng lên đường và mãi ở bên.

 

Em yêu bằng trái tim bỏng cháy

Anh thấy em nồng nàn, xin hãy...

Chỉ tin rằng duy nhất với anh,

Dâng hiến trọn mà không e lệ.

 

Cho em là người mà anh có thể

Là chính anh, sáng tạo, ước mơ.  

Tỏa sáng tài năng anh hằng ấp ủ

Trong tâm hồn và số phận bất ngờ.

 

Em là cô gái anh hằng tin tưởng

Chính là người hạnh phúc nhất trần gian.

Tình yêu em không gì sánh được...

Mãi bên anh khi đêm cạn trăng tàn.

 

Hãy cho em, mà không ai có thể...

Khơi ngọn lửa hồng giữa trái tim anh.

Đứng trước anh tâm hồn em nhỏ bé

Như xòe bàn tay run rẩy thiện lành.

 

24.12.2017

 

 

 

MỌI ĐIỀU... CŨNG CHỈ LÀ MƠ ƯỚC CỦA ANH

 

Khi tia sáng cuối cùng

Chạm vào trái đất, rồi quên lãng,

Đừng phàn nàn về số phận của anh

Chỉ anh tự nghĩ câu trả lời cho mình

Cứ thốt lên đi, đừng sợ

 

Rằng con đường anh đi đã lỡ

Qua cuộc đời này, hạ gục đôi chân,

Không phải lối đi ấy riêng mình,

hay cũng của bao nhiêu người khác;

Và, nhìn chung tất cả hành trình,

Hầu như anh cũng muốn trở lại.

 

Nơi mặt trời tỏa ánh sáng vô cực

Nơi nghẹn thở vì bao điều hạnh phúc,

Đang hòa tan trong sâu thẳm tình yêu

Lên hay xuống và bao nhiêu hối tiếc,

Anh sẽ tìm thấy những câu trả lời.

 

Và có một bầu trời dành cho hai người

Mưa sẽ ấm thêm và sao sáng hơn thế,

Thảm cỏ nhung: ngày lại càng mềm...

Chuyện đã thế! Và không còn ngoại lệ!

Mọi điều... Cũng chỉ là mơ ước của anh...

 

20.04.21

 

 

 

TA LÀ TIẾNG VỌNG CỦA MÌNH

 

Tôi muốn thưa với bạn thật nhiều...

Nhưng không từ nào trên đời có thể.

Mỗi ngày đi qua tôi tạ ơn Chúa

Vì tình yêu bất tận chúng ta.

 

Lời nói làm gì khi tâm hồn đồng điệu

Luôn luôn cùng sánh bước bên nhau;

Nghe nhịp đập của trái tim nhạy cảm -

Điều này là đủ hay sao.

 

Chung nước mắt, chung nỗi đau sự kiện

Đi ngược chiều mọi lý luận khôn ngoan

Sợi dây vô hình, nhưng rất bền chặt

Định mệnh đã giăng trong mọi nỗi niềm.

 

Chuyện dở khóc dở cười lắm đấy.

Tại sao lại tra tấn số phận quá nhiều?

Rồi chiêm nghiệm bản thân như đã thấy,

Mọi dấu vết lại trùng khớp bao nhiêu.

 

Đã lâu chúng ta đã không còn trở ngại:

Không thời gian, không oán hận năm nào.

Ta là tất cả, là của mình tiếng vọng

Không gì yêu bằng cuộc sống đẹp sao...

 

(Bản dịch 1)

 

 

 

TA LÀ TIẾNG VỌNG CỦA MÌNH

 

Muốn thưa với bạn bao nhiêu

Nhưng không thể chọn giữa nhiều từ hay

Tạ ơn Thượng Đế mỗi ngày

Tình yêu thoắt đã nở đầy nhân gian.

 

Tâm hồn nồng hậu chứa chan

Cùng nhau sánh bước dịu dàng yêu thương

Trái tim nhạy cảm vấn vương

Cho ta vượt mọi nẻo đường gian lao.

 

Chung nước mắt, chung niềm đau

Ngược bao lý lẽ mượn màu khôn ngoan

Sợi dây bền chặt buộc ràng

Định mệnh xin chớ thở than nỗi niềm.

 

Dở cười dở khóc liên miên

Dường như số phận kêu rên quá nhiều

Rồi ta chiêm nghiệm mọi điều

Tìm trong dấu vết bao nhiêu song trùng.

 

Đâu còn trở ngại mung lung

Không thời gian, chẳng hận cùng u minh.

Ta là tiếng vọng của mình

Thêm yêu cuộc sống vô tình đẹp sao...

 

(Bản dịch 2)

 

 

 

MÙI HƯƠNG ANH...

 

Hít hà anh lần nữa và thêm lần nữa

Mùi hương anh đã làm em đảo điên...

Em bước theo anh tựa con mèo lặng lẽ

Và quanh ta bóng tối không thể xuyên.

 

Nhưng em đã không mù quáng sợ hãi,

Bởi tin anh bằng tình yêu không cùng.

Càng gần nhau càng thêm gần gũi,

Càng trở nên bối rối ngại ngùng

 

Lời thì thầm nóng bỏng, tha thiết,

Như chẳng mang ý nghĩa bao nhiêu.

Nhưng đụng chạm đã sôi cuồng nhiệt

Cơ thể rung vang như sóng thủy triều.

 

Hai ta luôn đồng điệu, hòa tan, hợp nhất...

Đây không phải giấc mơ, không là cổ tích...

Để cuộc đời bên nhau đến lúc bạc đầu,

Trái tim đôi ta luôn đập chung một nhịp!

 

(Bản dịch 1)

 

 

 

MÙI HƯƠNG ANH...

 

Hít hà lần nữa và thêm

Mùi hương điên đảo lả mềm em theo

Lặng yên chân bước như mèo

Bóng đêm chẳng có phương chiều len qua.

 

Yêu tin rồi cũng hóa ra

Em đâu sợ hãi, mù lòa mung lung

Gần nhau xóa những riêng chung

Càng thêm bối rối ngại ngùng lạ không

 

Lời yêu nóng bỏng trong lòng,

Bao nhiêu ý nghĩa mà không tỏ bầy

Nhưng vừa chạm đã ngất ngây

Gầm vang cơ thể tựa ngày sóng dâng.

 

Hòa tan, hợp nhất muôn phần

Mà không cổ tích, xoay vần giấc mơ

Thương nhau dù tóc bạc phơ

Cùng anh giữ trọn bến bờ trăm năm.

 

(Bản dịch 2)

 

 

 

Tiểu sử nhà thơ Svetlana Melnikova-Pivovarova

 

Nhà thơ Svetlana Vladimirovna Melnikova-Pivovarova sinh tại Lida, thuộc Cộng hòa Belarus. Chị là hội viên Liên minh Văn học Belarus "Chi nhánh Polotsk". Hội viên Hiệp hội Sáng tạo "Bông hồng Thi ca" (thuộc thành phố St. Petersburg). Chị cũng là người đồng sáng lập cộng đồng văn học mạng, mang tên "Hội trường của nhà thơ". Đồng tổ chức các cuộc thi văn học quốc tế "Cảm hứng thân yêu" và "Ôi, ngôn ngữ Nga có bao nhiêu sức mạnh...". Chị đã đoạt một số giải thưởng quốc tế, vào chung kết các cuộc thi văn học. Từng nhận bằng Giải thưởng Văn học quốc gia “Cây bút vàng nước Nga” năm 2019, nhận bằng chứng nhận cuộc thi “Phong cách tiếng Nga - 2019” với danh hiệu “Tác gia - Cây bút sành điệu”, nhận bằng của Hiệp hội “Sắc màu nghệ thuật” (CHLB Đức), nhận bằng danh dự của tạp chí "Metamorphoses" (Belarus) dành cho tác giả xuất sắc nhất. Thơ của chị được xuất bản trong 9 tuyển tập quốc tế của Belarus, Nga, Đức, Ukraine, Serbia, và được công bố trên các tạp chí của Nga, Belarus, Serbia, Turkmenistan. Tác phẩm của chị được in trong niên giám "Con tàu Nô-ê mới" của hiệp hội các nhà thơ Nga, mang tên "Tôi là". Thơ của Svetlana đã được dịch sang tiếng Ả Rập, tiếng Đức, Belarus, Serbia, Turkmen và tiếng Ukraina.

 

 

 

Nhà thơ Svetlana Vladimirovna Melnikova-Pivovarova

 

 

 

 

Светлана Мельникова-Пивоварова

 

 

ЗАЛ ОЖИДАНИЯ

 

Границы, перроны, вокзалы, причалы…

Свидетели встреч, горьких слёз расставаний.

Мосты через пропасть любых расстояний,

Дороги в конец или жизни начало.

 

Вершители судеб и храмы надежды,

Чертоги любви для души безмятежной.

Которая плотью невидимой, нежной,

Предстанет нагая, отбросив одежды.

 

Раскроет объятия с трепетным стоном,

Вручая сердечко своё безвозвратно.

Лишь слёзы по каплям, вкатившись обратно,

Застынут в глазах и вопросе безмолвном.

 

Проклятье разлуки – подобие смерти.

За каждой стоит беспощадная драма.

Разлука – несносно жестокая дама.

Играть с ней без правил не стоит, поверьте.

 

Границы, перроны, вокзалы, причалы...

Всё это - огромнейший зал ожиданий,

Где жизнь без билетов и вне расписаний…

Где каждый решит: что конец, что начало.

 

01.04.2018

 

 

 

ПОЗВОЛЬ

 

Позволь стать той, кем не была другая...

И не был до меня никто другой.

Позволь в пути, тебя оберегая,

Мне Ангелом лететь вслед  за тобой.

 

Позволь любить, душой самозабвенно

И тела пыл дарить тебе, позволь...

Поверь, я лишь с тобой так откровенно,

Теряю стыд и разума контроль.

 

Позволь стать той, с которой ты сумеешь

Мечтать, творить и быть самим собой.

Приумножать талант, что ты лелеешь

В душе своей, дарованный судьбой.

 

Позволь стать той, которой ты поверишь,

Что для неё на свете ты один.

Её любовь ни с чем не соизмеришь...

Позволь, с тобой остаться до седин.

 

Позволь стать той, кем не была другая.

Стать той, что разожжет в тебе огонь.

Перед тобой душа моя нагая

Трепещет, как раскрытая ладонь.

 

24.12.2017г.

 

 

 

ВСЁ БЫЛО... ЛИШЬ В МЕЧТАХ ТВОИХ

 

Когда последние лучи,

Земли коснувшись, канут в Лету,

Ты на судьбу свою не сетуй,

Лишь одного себя к ответу,

Ты призови и не робщи

 

На то, что был неверным путь,

По жизни шёл, сбивая ноги,

Не по своей, чужой дороге;

И, подводя пути итоги,

Обратно хочешь повернуть.

 

Туда, где солнца вечный свет,

И где, от счастья задыхаясь,

В любви по каплям растворяясь,

Взлетая, падая и каясь,

Ты получал на всё ответ.

 

И было небо на двоих,

Дожди теплее, звёзды ярче,

Трава, как шёлк: нежней и мягче…

Всё было так! И не иначе!

Всё было… Лишь в мечтах твоих…

 

20.04.21г.

 

 

 

МЫ НАШЕ ЭХО

 

Мне хочется сказать тебе так много…

Но нет, увы, на свете нужных слов.

Лишь каждый день благодарю я Бога

За нашу бесконечную любовь.

 

К чему слова, когда родные души

Всегда друг с другом на одной волне;

И  стук сердец умеют чутко слушать –

Им этого достаточно вполне.

 

Ведь нас с тобой сквозь слёзы, боль событий

И вопреки всем доводам ума

Невидимой, но очень прочной нитью

Судьба связала на;крепко сама.

 

А с ней бывают шутки очень плохи.

Зачем пытать судьбу в который раз?

А после собирать себя по крохам,

Чтоб вновь совпал меж нами каждый паз.

 

Уже  давным-давно нам не помеха:

Ни время, ни обиды прошлых лет.

Мы – Целое Одно, Мы – Наше Эхо

И ничего важнее в жизни нет…

 

 

 

ТВОЙ ЗАПАХ...

 

Я снова и снова вдыхаю Твой запах,

Который неистово  сводит с ума…

За ним я, как кошка, тихонько на лапах

Иду, а вокруг непроглядная тьма.

 

Но только совсем мне не страшно вслепую,

Ведь я всей душой доверяю тебе.

Чем ближе друг к другу с тобой мы, вплотную,

Тем больше становится не по себе

 

От жаркого шёпота страстных признаний,

В которых, наверное, смысла и нет,

Ведь кровь закипает от пылких касаний

Тел, жаждущих слиться в синхронный дуэт.

 

Мы так гармоничны, созвучны, едины…

Нет, это не сказка… Нет, это не сон…

Пусть жизнь добавляет нам в пряди седи́ны,

Сердца наши так же стучат в унисон!

 

 

 

Светлана Мельникова-Пивоварова

 

Светлана Владимировна Мельникова-Пивоварова, поэтесса г. Лида, республика Беларусь. Член Белорусского литературного союза "Полоцкая ветвь". Участник творческого объединения «Роза Поэзы» (Санкт-Петербург). Соучредитель литературного интернет-сообщества "Чертог Поэта". Соорганизатор международных литературных конкурсов "Дорогой вдохновения" и "О, сколько силы в русской речи…". Неоднократный частник и финалист международных литературных конкурсов. Отмечена дипломами Национальной литературной премии «Золотое перо Руси» 2019 года, дипломом конкурса «Русский Stil – 2019» с присвоением звания «Автор – стильное перо», дипломом общества «Краски искусства» (Германия), дипломом журнала «Метаморфозы» (Беларусь) – как лучший автор номера. Стихи опубликованы в девяти международных коллективных сборниках Беларуси, России, Германии, Украины, Сербии. В журналах России, Беларуси, Сербии, Туркменистана. В нескольких номерах альманаха "Новый Ковчег" ассоциации русских поэтов "Азъ есмь". Стихи переведены на арабский, немецкий, белорусский, сербский, туркменский и украинский языки.

 

 

 

Ліда  · Лида

 

 

 

 

 

 

 

 

 

BÀI KHÁC
1 2 3 4 5  ... 

image advertisement
image advertisement
image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị