Trong
tiếng vọng của thời gian
Nhà
phê bình văn học Nguyễn Thanh Tâm
Nguyễn Thanh Tâm
So
với việc Mai Văn Phấn bước vào làng thơ từ đầu những năm 1990, sau đó đoạt giải
thưởng của báo Người Hà Nội (1994), Văn nghệ (1995), tôi chắc hẳn là người đến
muộn. Đến muộn và lại đúng vào thời điểm thơ Mai Văn Phấn có nhiều hoang mang,
hoài nghi nhất (với những tập như "Hôm sau, và đột nhiên gió thổi",
"Bầu trời không mái che"). Những khác lạ ở thời điểm ấy khiến hành
trình đọc của tôi buộc phải chia về hai hướng. Một quay về để gặp lại quá khứ,
một dấn bước, đuổi theo Mai Văn Phấn trên con đường trước mặt. Ngả nào cũng
nhiều âu lo xen lẫn háo hức.
Sự
háo hức có đôi nét như đứa trẻ tìm được trò chơi mới. Tuy nhiên, ở sâu hơn, khi
quan sát chính mình, tôi nhận ra nguồn thơ ca đánh thức những giác quan con
người gắn với cuộc đời trên miền mỹ cảm vừa thực, vừa siêu thực. Niềm hân hoan
sáng lên như một nỗi đợi chờ, nhưng cũng soi tỏ âu lo. Tôi nghĩ, cuộc đời này,
có gì đó cho ta chờ đợi, chẳng phải là may mắn hay sao? Đợi chờ không hẳn là
hạnh phúc, nhưng đợi chờ là sống.
Những
âu lo đã ở đó, khi tôi thấy mình có lúc hụt hơi trên hành trình ngược xuôi theo
Mai Văn Phấn. Đó là giới hạn mà tôi nhận ra trên đường biên của những màu mây
khác, ở những nhịp chuyển động hay chập nổ làm lộ ra không gian khác, gây bất
ngờ cho thói quen. Mai Văn Phấn sẽ viết gì nữa?
Tôi
không cho rằng việc gặp gỡ hay quen biết với tác giả là điều quan trọng. Thậm
chí, tôi nghĩ đó là điểm bất lợi cho việc phê bình. Có thể là một sai lầm,
nhưng với tôi, như thế an lòng hơn. Tôi không muốn nói về con người tác giả,
cũng không muốn bất cứ sự chi phối nào của mối quan hệ cá nhân làm ảnh hưởng
đến cảm xúc riêng tư khi đọc tác phẩm của họ. Thế mà rồi tôi vẫn gặp Mai Văn
Phấn.
Năm
2011, tôi về Hải Phòng tham dự hội thảo "Mai Văn Phấn - Đồng Đức Bốn: khác
biệt và thành công". Ấn tượng theo tôi cả những năm tháng sau này, Mai Văn
Phấn là người dễ chịu và nền nã. Điểm đặc biệt nhất có lẽ là đôi mắt và giọng
nói. Đôi mắt ngước lên khi đọc thơ ẩn chứa một niềm tin, có gì như thiêng liêng
và khắc khoải. Giọng nói hơi ngập ngừng và thảng thốt, phảng phất gió mang
tiếng vọng sâu xa của biển.
Tôi
không gặp Mai Văn Phấn từ sau lần ấy, dù vẫn đọc và viết về anh khá nhiều, đến
nỗi, có người nói vui rằng, tôi là nhà Mai Văn Phấn học, nhất là sau khi ra mắt
cuốn chuyên luận "Mai Văn Phấn và hành trình thơ vào cõi khác" (viết
cùng Ngô Hương Giang - Viện Triết học, NXB Hội Nhà văn, 2015). Cho đến khi hoàn
thành cuốn sách, tôi cũng không một lần gặp Mai Văn Phấn. Ngày ra mắt, Mai Văn
Phấn không đến dự. Tôi nghĩ, đó là sự im lặng cần thiết của một người biết tự
trọng, nhất là khi hình dung ra những lời chúc mừng nồng nhiệt mà phần lớn là
xã giao làm hân hoan tất cả.
Mai
Văn Phấn là người tự trọng trong việc làm nghệ thuật. Có lần, Ngày thơ Việt Nam
tổ chức tại Văn Miếu, khi tôi đến thì gặp anh đang vội vã rời khỏi sân thơ, nơi
người ta bắt đầu đọc thơ. Không phải Mai Văn Phấn không đọc được thơ hoặc thơ
anh không đáng để đọc, mà sự ồn ào của không gian hội thơ thực sự không dành
cho thơ. Thơ cần được đọc trong sự tĩnh lặng, cô đơn và không nên quá nhiều ánh
sáng.
Mai
Văn Phấn là một nhà thơ có chiến lược cho hành trình sáng tạo của mình. Nếu
phải nói rằng, ở Việt Nam, ai là thi sĩ đi qua nhiều chặng đường mỹ học nhất,
tôi nghĩ đó là Mai Văn Phấn. Từ truyền thống cổ điển, lãng mạn đến tượng trưng,
siêu thực rồi trở về tân cổ điển; từ hiện đại đầy vỡ vào hậu hiện đại; từ thơ
ca xây cất trên niềm tin đến những vùng trời chới với bất an, Mai Văn Phấn thực
sự là kẻ “vong thân” đầy xác tín trên hành trình thi sĩ của mình.
(Nguồn: Báo Hà Nội Mới)