Thiết kế bìa sách: Họa sỹ Lê Đức Lợi
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM - 2013
MỤC LỤC
Vô tình trong nắng sớm
Lên chùa
Từ nhà mình
Mùa hoa mận
Nơi cội nguồn thế giới
Tỉnh dậy trong mưa
Bông hoa Yên Tử
Buông tay cho trời rạng
Giấc mơ cây
Một ngày
Ra vườn chùa xem cắt cỏ
Thả diều trong Đại Nội Huế
Quang phổ
Tiếng vỗ ngắn
Rời tay để bạn đi
Đường bay
Gặp mùa xuân
Tĩnh lặng
Vô tình trong nắng sớm
Nước đọng dưới chân núi
Một viên cuội nằm trên phiến đá cao
Không chớp
mắt trong tinh khôi, yên tĩnh
Đêm qua ở đây
có mưa
Ai đã ngồi
kia trước hay sau mưa nặng hạt
Tự nhiên nhớ
em, rất nhớ
Anh không dám
nhìn đi nơi khác
Để trời xanh
ngấm xuống gót chân
Từng mưa to,
mưa rất to
Tắm táp cho
viên cuội nhỏ
Chỉ riêng
hình ảnh này
Đã làm anh
yêu đời mê dại
Hình như nắng
sớm đang phủ lên đỉnh núi
Làm trong
suốt lòng đất, lòng cây.
Lên chùa
Ngược dốc tới gần cổng chùa
Khuôn mặt em chợt hiện Quán
Thế Âm Bồ Tát
Mang chiếc túi màu nâu
Cổ cao, váy chùng, nhẫn
trắng...
Vòng vòng hào quang
Trong vòm trời sáng láng
Tâm tưởng con xin sấp mình
Thân con rỗng không
Hạc khô chiếc mõ chân tâm
trì chú...
... "Om Mani Padme Hum"*
Bụi gai bên đường nổi gió
Tiếng con mãnh thú chạy vào
rừng sâu
Lắc rắc những cành cây gãy.
____________
* Câu
thần chú bằng tiếng Phạn của Phật giáo Tây Tạng cầu Quán Thế Âm Bồ tát.
Từ nhà mình
Em gom mùa nào thức ấy
chùm hoa bưởi mùa thu
trái mận mùa xuân
Mình là mạch khí, vực sâu, ngực đất
chọn nơi ấm áp kê giường tủ
nơi thoáng đãng đặt bàn ghế
Cùng cố ý, vô tình đi lại
buông âu lo ngồi vào bàn ăn
gắp cọng rau từ cánh đồng xa tít
con cá cắn câu trong niêu đất kho nhừ
Thương lắm dấu chân gốc rạ
giếng sâu, sông ngòi, ao chuôm
Đừng ngồi trong phòng lâu quá
ra cánh đồng, ra bờ sông
nơi rau xanh, cá quẫy
Cắn miếng dứa thơm, múi cam ngọt
từng giọt rớt xuống đất nâu.
Mùa hoa mận
Rừng nụ chờ
em bước đến mới nở, điệp trùng hoa trắng lan nhanh.
Anh là cây
mận trắng trong mưa xuân se lạnh, càng quay quắt nhớ hoa càng trắng muốt. Mắt
nhìn, hơi thở rung rinh. Vầng hoa đang rụng bớt những cánh mỏng.
Mùa hoa lộng
lẫy đến nghẹn thở. Em đi đừng e ngại làm đau mặt đất, dù những cánh hoa mong
manh sẽ rụng.
Đồi núi úp
lên nhau cho hoa nở. Hơi lạnh và gió nhẹ phủ đều. Anh hình dung con ngựa bạch
đến bên em hiền từ cúi xuống.
Cứ mùa này
đường đất mùa xuân, ta còn yêu nhau hoa còn nở.
Nơi cội nguồn thế giới
(Tặng hai nhà thơ Susan & Bruce Blanshard!)
Tôi nhìn
thấy trên đỉnh đồi
Một bông cỏ may vừa nở
Ánh sáng phát ra từ đó
Bình minh đang phát ra từ đó
Soi rõ chân đồi, lối ra bìa rừng
Những con chim bay đi buổi sớm
Tôi cũng vừa thoát khỏi ký ức của tôi
Không phải nơi nào khác
Mà chính từ bông cỏ may kia
Đang làm nên một ngày tuyệt đẹp
Tôi rảo bước đến quán café gần nhất
Đợi người đàn bà của tôi
Và nhìn rất lâu về phía ngọn đồi
Đúng, rất đúng
Tất cả chúng ta vừa sinh ra ở đó.
28/11/2012
Tỉnh dậy trong mưa
1.
Mở cửa trong ngày mù trời
Mưa bụi ùa vào ẩm ướt
Khơi lửa lò
Cho khô nhanh áo khăn
Nhung nhớ
Nuốt ngụm môi em
Đầu trần ngó qua cửa sổ
Con bồ câu đậu xuống mái
hiên
Mưa giăng mắc bộ lông ánh
tím
Ở đâu bây giờ cũng có gió
xuân
Bức tường vôi vân vi máu
chạy
Chẳng cần vỗ cánh
Chẳng cần bay đi
Con bồ câu và anh
Chồi lên thành lộc biếc.
2.
Chăn ấm không sao ngủ
được
Tưởng tượng em đến mở
trần nhà
Thả lọn tóc cuộn anh thật
chặt
Nhấc bổng lên lơ lửng
trong đêm
Quay theo gió
Chốc lại chạm anh vào mặt
hồ giá lạnh
Đất ải tơi
Vạt cỏ đầm sương
Buông anh xuống!
Em buông anh xuống!
Khoảnh khắc ấy anh thành
hạt giống
Bật phôi rễ và trổ lá mầm
Để trái chín, rượu ngon
được cất
Và trứng chim được ủ ấm
qua đêm
Anh giữ mãi tưởng tượng
này đến sáng.
3.
Buông anh như gieo hạt
Tỉnh dậy cỏ cây láng ướt
bầu trời
Mưa quần tụ mái nhà gõ
nhịp
Mặt đất mềm hơi thở lan
nhanh
Em luống cuống kéo chăn
che ngực
Ngỡ ai qua đây xếp lại
căn phòng
Giấc mơ ấy vẫn còn dang
dở
Chợt rộ lên từng đợt lá
non
Vùi vào nhau hạt mầm bé
nhỏ
Rơi trong nụ hôn tinh
sương.
4.
Trái đất bắt đầu vòng
quay khác
Nhanh hơn
Mặt trời về với bóng tối
Hoa trái, dấu chân
Những ngôi nhà kín cửa
Đàn ong thợ bay về
Không còn chiếc tổ và con
ong chúa
Hương đất lạ hạt mưa
Con ngựa trời say tốc độ
Lảo đảo bám chặt nhành
cây
Đại bàng xoải cánh đỉnh
núi
Biển dồn nghẹn thở cửa
sông
Hôn em thật lâu ghi dấu
Nơi đây. Giờ này
Đám mây kia xuống thấp
Buổi uyên nguyên trái đất
quay về.
5.
Tổ chim đất
đỏ au
Cuộn cây rừng
Suối chảy
Đan bằng tầm
nhìn
Em sinh anh
thành một, hai, ba…
Phân thân
muôn vàn
Riêng anh
Riêng anh nữa
Một, hai, ba…
hôn em
Lòng tổ chim
đầy nắng
Ngầy ngậy mùi
củ rừng
Tràn hương
hoa rừng
Cho dù ở đâu
Đan vào nhau
thành tổ.
6.
Ta gần nhau thêm
Trước khi ban mai trong
suốt kéo lên
Bóng cây chợt tỉnh hoa
xoè
Con nhện nước làm tổ
trong rơm rạ mục
Rễ cỏ hương bài
Lòng đất quặn sâu
Nước chảy
Cứ chảy
Giữ đôi ta lại
Mỗi nụ hôn mở thêm cánh
cửa
Níu chặt tay nhau
Bám chặt tay nhau
Không thất lạc
Bỡ ngỡ cùng cơn mưa nặng
hạt
Nhận ra đôi tay bé thơ
Bàn chân chập chững
Đi lên đất
Hình như ngày đã muộn
Vẫn dìu nhau đi xem ban
mai.
7.
Ảnh chụp em bước lên bờ
đá ven biển
Anh tình cờ nhìn bức
tranh khác
Hình dung em một chấm nhỏ
trên đồng
Vẽ bằng giọt màu phất nhẹ
Triền cát mịn
Lối lên bờ là cánh đồng
Tóc em gió cuốn nơi tàng
cây yên lặng
Ước sao lúc này đàn chim
bay qua không sợ hãi
Sà xuống nhặt những hạt
thóc
Anh sẽ tha cho lũ chuột
đồng đói khát chui từ ổ đất
Tha cho cơn giông làm
bông lúa rụng hạt
Tha cho cả nắng rát bỏng
Nắng hây hây, nắng xế
Làm cánh đồng lúa chín rộ
lên.
8.
Sóng Bạch Đằng trùm lấp
Phù sa trên
vai anh
Đóng chiếc cọc sâu cột cánh diều
Tạ ơn cha mẹ
Lặng yên rễ sú, rễ bần xoắn bện
Lau lác, mặt trời bờ nước lao xao
Ấp mình trong cỏ
Vùi vào em bàn tay tí hon
Con cá lớn bị quăng lên mặt đất.
9.
Anh cúi xuống nhặt vật bất kỳ, viên sỏi, cọng rơm khô,
sợi tóc ai rớt xuống… Nỗi nhớ nhắc anh, áo quần em mang, giày dép bong ra, một
phần da thịt.
Chạm vào anh biết viên sỏi rất mềm, cọng rơm khô trĩu
nặng, sợi tóc thở nhẹ.
Anh cầm rất lâu.
Gieo xuống đất. Tung lên trời và hứng một hạt mưa.
10.
Dang tay vươn thở
Sải mình
Mở cùng nước
Cơ thể anh
Cánh cửa nhỏ bé
Gập mình dịu mát
Thả lỏng
Sắp đặt lại xương cốt
Dòng nước cuốn từng tế bào chết
Nằm xuống cỏ hít sâu
Nén trời cao
Tiếng chim
thổi bung gió lộng
Là mầm cây,
bàn tay gieo cấy
Là mồi câu,
đăng lưới, rong rêu…
Dập dồn sóng
Đổ lên boong
tàu tưởng tượng.
11.
Đầu lưỡi chạm
kem bơ
Hình bông hoa
Chân mây ai
vẽ
Anh cắn vội
Và ăn ngập
ngừng
Muốn em biết
anh đang ở đây
Miếng bánh
cắn dở ở đây
Đàn vịt lội
Mùa ong đi
hút mật
Bánh qua lò
bột mịn bông tơi
Đặt bên cạnh
trà thơm, dao sắc.
12.
Nhớ em khi
anh đọc sách. Khung cảnh hình dung từ trang sách đang chuyển động trong ánh nhũ
bạc. Một nhân vật trong truyện vừa rửa tay bằng ánh trăng lấp lóa. Mùi trăng
quyện thịt da chảy xuống rãnh đất sâu, chốc lại ngoi lên một bông lau phơ phất.
Văn bản tiếp cảnh sương mù trong bản nhỏ. Thiếu nữ chân trần gùi gạo vào rừng.
Vạt rừng đầy trăng sáng. Một người nằm ngủ, mơ có quả bứa vàng xếp thành ngai
dưới trăng chờ anh ta thức dậy… Ánh sáng không có trong văn bản, anh tưởng
tượng thêm hình ảnh dưới trăng. Những chuyện đầy trăng.
13.
Từ hốc đen tra hạt
Đọt mầm bật dậy
Chim bay
Ngọn rễ non biết được
Đất ôm trời đã lâu
Căng tràn nhựa mật
Vỏ hạt vừa buông
Thả ngắt xanh về tít tắp
Ngày lên thăm thẳm
Lá mầm che mặt đất sum suê.
14.
Nhụy hồng
tươi
Cánh trắng
tinh khôi
Mở bầu trời
hơi thở
Thở cỏ xanh
Đá tai mèo,
miệng vực
Tiếng vượn
thở thịt da hoang dã
Hương thơm
cùng sắc hoa mê dụ
Chạm vào anh
rồi tan ra
Tan ra
Đôi môi anh
làm mỏ chim ong* hút nhụy
Đập cánh liên
hồi bay tại chỗ.
_______________
* Chim ong có cặp mỏ dài, khi bay thường dừng một chỗ để hút mật
hoa.
15.
Xương cốt mùa
đông
Da thịt mùa
xuân
Hoa loa kèn
mở cánh trắng muốt
Thoang thoảng
hương
Tràn khắp
gian phòng
Anh vươn về
lọ hoa
Xoay tất cả
đài hoa sang hướng khác
Cuống hoa tựa
vào anh biếc xanh
Chờ từng giọt
cafe
Màu trắng
tinh khôi thổi trên đầu như bão.
16.
Mùa cây đậu
quả
Ôm gió nặng
nề
Anh là dưỡng
chất
Cho cây đỡ
mệt
Áp vào
thân
Nghe chim hót
Xương cây máu
chảy
Thụ phấn nhụy
hoa
Nhú quả xanh
Nuốt nước
miếng có vị chát
Gió cuộn anh
vào cây
Cho trái
chín.
17.
Bông hoa khổng lồ
Ôm anh ngủ
Cuống hoa tới đỉnh trời
Không thấy gốc cây
Suốt giấc mơ hoa không héo
Gần sáng cánh như co lại
Thành nụ
Anh biết mình đã trọn kiếp mơ
Một kiếp yêu tỉnh lại
Chạy về cuối làn hương
Gặp con đường
Chạm một bông hoa bé tí
Mọi cuống hoa trên mặt đất rung lên.
18.
Hạt mưa chạm mặt anh khỏa nhẹ.
Tiếng mưa dâng bầy thủy sinh, vây cá lượn lờ.
Con tôm cong mình búng giật trong cơ thể anh nghẹn sóng.
Đừng mưa lây rây, mưa nhỏ giọt, mà xối xả
lòng suối, lòng hồ, lòng đá mềm giãn nở. Cánh tay trần vực dậy thân cây. Những
nụ mầm ướt.
Mưa chạm vào da vào lưỡi, gợi đường cong và
eo lưng mưa.
Tiếng sấm nổ vào thời khắc anh hình dung con
cá lớn quẫy khỏi cơ thể. Ngoi lên. Ung dung bơi đi trong mưa.
19.
Anh nhìn vòm phượng vỹ gặp mặt nước tóc bồng sương sớm
Miệng cười sóng động
Em thường quên đi bên cạnh có hồ
Hơi nước dâng cho em nói cười, trang điểm
Bất chợt trên đường em thấy mát
Đi đâu hồ cũng theo em
Ai tưới nước lên từng
phần cơ thể
Sóng cuốn em đi, dìm tận
đáy sâu
Em mở cửa nhìn xuống con
đường tấp nập xe cộ
Qua chậu ngải hương có
đoạn dây điện nhà bên thõng xuống
Gần em mặt hồ trải rộng
Thành đôi mắt nhìn anh.
20.
Đâu biết bao nhiêu bông
hoa trong bình
Tôi cúi xuống đài sen
Nhớ mình đã ngồi xuống
ghế
Cầm cốc nước
Tựa vào mép bàn
Hương sen đưa tôi lên
đỉnh núi
Mặt đất, mây bay vội
Không bước chân, tiếng
động thú rừng
Nhớ mình là viên đạn, cái
gai
Mũi tên sắc nhọn ướp sen
trên đá
Lúc này sao còn liên
tưởng tới mũi tên, viên đạn, cái gai?
Hương hoa thanh khiết phủ
đá núi
Phủ lên cỏ cây thiếu đất
cỗi cằn
Con thằn lằn bạo dạn
Trong khoảng không thưa
vắng bóng người
Ngước lên cao để hương
sen không đưa tôi đi xa nữa
Kìa một… hai… cánh hoa
vừa rụng
Chạm vào mặt đất như có
tiếng kêu.
21.
Bức ảnh mịn màng thơm
Bởi nắng mai
Hoa sen bên cạnh
Từng cánh hoa trắng muốt
Giăng kín khoảng không
Theo làn hương
Anh len qua mắt em
Nữ trang, khăn áo
Mở ngăn tủ tìm cuốn sách
Chọn màu giấy mực
Đợi ngấm trà
Pha thêm nước sôi
Bận nhiều công việc
Chợt nở thêm mấy bông hoa
Bên khung ảnh không có cánh cửa.
22.
Xối đi
Ngấm xuống
Trong đất khô gốc cây đang hấp hối
Sợi rễ tua tủa - thiếu máu - chới với
Ở đâu la đà, mướt xanh?
Ở đâu quang hợp?
Chạm vào nước
Chùm rễ cất cánh
Thân ứ căng dòng nhựa lên ngọn
Nứt vỡ vỏ cây
Mặt đất, khoảng không
Gió ở đâu?
Chim chóc đâu?
Ai lay mạnh gốc cây một lúc
Chỉ cần nghĩ thế
Nước mát lan đi khắp cơ thể anh.
23.
Nấp trong anh
Nghe anh lặng im, cười nói
Chân lồng vào đôi chân
Tay em cho anh cử động
Giữa mùa hè
Nắng từ mặt sóng dồn dập
Hắt lên lấp lóa, lấp lóa
Em nâng tay anh lên che mặt
Đàn cá phơi vảy bạc
Cắt những đường nước thẳng tắp
Chia mặt biển thành nhiều phần
Anh thót ngực trước cảnh đẹp
Vừa hiện ra
Đã tan trong sóng xanh
Sao em nằm trong ngực
Không mách giùm anh điều gì.
24.
Cắn trái táo, em bảo
Trong ấy là biển
Dòng hải lưu ngọt thơm
Biển chín trên cành
Lòng biển
Đất sâu cội rễ
Cửa biển lồng môi em anh
Ăn bờ xâm thực
Dừng lại nơi ta đứng
Người người đang yêu
Ngoài biển nước ngọt
Lạch nguồn
Cơn mưa vẫn ngọt
Em bảo dẫu bằng trái táo
Nếu gian dối biển sẽ dìm anh
chết.
25.
Thân cây đứng
Giữ bầu trời quả chín.
26.
… mưa
rơi xuyên thấu…
Ngọn sóng câm nín
Đá núi sừng sững
Rễ cây bất động xiên ngang
Trứng chim nằm trong lòng mẹ
Con thạch sùng bất động
Chuông ngừng kêu
Mây cuộn đỉnh tháp
Vỉa hè thoáng chốc đứng im
… mưa
rơi xuyên thấu…
Sóng lao xuống vực
Chuông đổ liên hồi
Đàn chim vỗ cánh
Con thạch sùng lên đường
Cùng vỉa hè, đám mây, cây lá…
27.
Kéo mặt đất lên
Thấy nhiều mặt đất ta chưa đặt chân
Cùng em nhìn muôn mặt cắt khuất lấp
Biết mình đã đổi thay và mãi ngây thơ
Ngày mai đang yêu
Trái tim rộn rã thuở ban đầu
Trong hơi thở gấp anh biết
Tay mang hạt giống
Gieo… Gieo…
Ta gieo…
Vô tình hạt rụng trên đường
Trỗi dậy bạt ngàn cây lá
Kéo mặt đất lên cho hơi mát, tiếng chim
Dồn vào nơi thanh vắng
Ánh ngày reo trong đất sâu
Anh đang mở muôn cánh cửa vào mọi đồ vật
Vào khoảng không khác, những thế giới khác.
5/2012 – 6/2013
Bông hoa Yên Tử
Nở trên đỉnh núi
Thản nhiên trong gió mạnh
Mây bay
Bảy trăm năm trước
Đức - Phật - Hoàng Trần Nhân
Tông
Cúi đầu đi qua
Em và tôi
Đang cúi đầu đi qua
Các con và mọi người
Cùng cúi đầu
Đi qua
Xuống chân núi
Gặp đoàn hành hương
Tay gậy trúc
Mắt ngước lên
Thiêu đốt gốc hoa ngùn ngụt.
Buông tay cho trời rạng
I.
Em mơ một con thuyền
Trôi trên cao
có thể nhìn thấy đáy
Tưởng tượng anh nhón chân
đến gần
Luồng sáng từ mảnh thiên
thạch
Vòm cây cao, những vì sao
Tan tác khi con thuyền
nghiêng bánh lái
Anh thầm nghĩ
Đang cầm tay em
Dém chăn
Nâng từng lọn tóc
Em yên tâm con thuyền đã cột
chặt vào bờ
Khi nước cuốn
Đây hàng cọc bích
Dây níu chắc
Săn gân
Vâm váp cánh tay
Anh nín thở
Nén căng
Bất động…
Em vẫn mơ canh giữ con
thuyền
Thức dậy đổ đầy trăng vào
nắng sớm.
II.
Em không ngủ
yên dưới tàng lá giật
Một nhành cây
vừa rơi xuống mái tôn
Tiếng quả vỡ
lăn trên thềm gạch cũ
Gió lồng lộn
làm mặt nước không còn trơn mịn
Lối đi vươn
cánh tay níu lấy bìa rừng
Mắt em mở vào
đêm sâu lò than hồng rực
Dâng mùi ngô
nướng, nếp thơm
Tiếng nước
sôi trong trí nhớ em
Reo vang đến
gần sáng
Cố nép vào
thành giường
Em nín thở
chờ thời khắc yên tĩnh
Ôm con bồ câu
vô hình
Đợi mặt đất
bình yên buông tay cho trời rạng.
III.
Từng chùm hoa
rạng rỡ trong mưa
Em nhớ anh
Lá lên xanh
thắm
Gọi cho anh
dưới gốc sưa*
Em đã khóc
Vì mưa quá
trong
Tán cây dưới
bầu trời quá rộng
Mùa hoa năm
nay cũng khác
Anh tìm được
con chuồn chuồn vừa bay qua
Đang lưu giữ
hình bông hoa trong đôi mắt
Một buổi sáng
an lành
Gốc cây đã
xoay sang hướng khác
Lao xao
Tê dại trong
mưa
Những ngón
tay
Bắp chân
trắng muốt.
IV.
Vừa bơi khỏi bờ mươi mét đã
sợ
Mình có thể bị sóng nhấn
chìm
Lạc sâu vào lòng biển
Sóng xanh chiều nay rất dữ
Sáng loáng từng lưỡi nước
vung cao
Hoang dại vẻ đẹp uy hiếp
Muốn gửi bao điều ước
Khát vọng tự do
Vào khoảng không dự báo thời
tiết
Ngồi lên bờ cát
Ngập tràn hạnh phúc
Nhìn bông hoa tim tím ngoài
kia
Rạp xuống
Rung trong gió mạnh.
V.
Luồng sáng
mỏng trên con đường lát đá kia là cánh cửa sâu hút mở ta vào kiếp trước.
Kiếp trước em
và anh là đôi rắn nước trườn qua bụi cỏ xuống hồ, bơi sóng đôi mềm mại. Là thủy
triều cuốn vào chân núi, qua ngàn năm mới để lại vết hằn. Là đôi
khủng long lồng lộn trong sa mạc nóng. Đôi đại bàng rơi tự do giao phối trên
không. Hai gốc cây bện chặt khi giông bão. Sấm sét đánh xẹp đỉnh núi để lại vết
bỏng hoàng hôn …
Kìa cỗ xe mùa thu đang đến. Tiếng nghiến của bánh xích trên ngọn cây gió
rít. Cuồn cuộn tầng lá rụng.
Anh thót ngực giữ một trái phá, giọt nước, một nụ hoa
trên con đường lát đá có ánh sáng.
___________
* Cây gỗ quý, có hoa màu trắng kết từng chùm,
nở vào tháng 3 và 4 hàng năm ở Hà Nội.
Giấc mơ cây
@
Khoác áo đứng bên cây. Mưa cuối đông thêm
lạnh. Lá xếp lên nhau. Anh tưởng tượng cây đang mơ chùm rễ đi trong đất. Mơ gốc
cây không còn chỗ cũ. Sớm mai mặt đất tỉnh dậy, thấy cây đi cùng với mỗi người.
@
Mải mê chăm sóc, vun xới, đợi ngày cây tươi
tốt, lá cành mát nơi anh đứng, tán xòe lấn vòm trời. Chim chóc đậu xuống ngôi
nhà rộng, chuyền cành, hót vang không lối ra. Em đặt tay lên anh. Giấc mơ lá
cây chở che hoa trái.
@
Mỗi ngày anh được hồi sinh từ vòm lá, chập
chững, biết lo toan, để sớm mai bắt đầu một đời sống khác. Biết bao lần anh hạc
gày khắc khổ, rồi sum suê bên cây. Là đứa trẻ mải chơi bóng mát, mỗi vui buồn
anh lại ngước lên.
@
Rũ bỏ vỏ hạt tràn sương nắng. Tâm trái đất
hút chùm rễ non. Lá mầm che mặt đất. Gió bão có thể bẻ gãy, sâu bọ có thể đục
khoét, làm mồi cho gia cầm, lưỡi cuốc lưỡi mai vô tình có thể bằm nát nơi khởi
đầu bạt ngàn diệp lục, nơi đại thụ ngàn năm. Sự sống ra đời như ta khát khao
vùi lưỡi mềm vào thân thể nhau, như trời rộng ùa xuống chật căng mầm hạt.
@
Quả ngọt lành. Mong manh đắng chát. Lơ lửng giữa trời. Lăn trên
cỏ. Rơi vào giấc mơ dâng hiến đắm say. Tắm gội bằng bóng tối của đất. Nhắm mắt
anh hình dung quả chín rụng vào cơ thể, nước quả óng vàng loang chảy, ấp ủ anh
thành hạt nhân bùi trong ruột mát thơm. Tưởng tượng em nhặt anh lên, hít hà,
cắn ngập vào lớp vỏ mịn. Nâng niu không vỡ hạt. Bao bọc. Chờ mưa phùn gieo anh
nơi đất ấm.
Một ngày
Len qua những cái bẫy giăng trong giấc mơ,
cùng ban mai về bên khung cửa. Ánh ngày phủ vạt cỏ vừa thức dậy. Mở sân chơi
trên mặt đất buồn. Khoảnh khắc sớm mai chỉ đến một lần, không thể chọn những
trò chơi cũ. Tôi dang tay cho nắng mới thả xuống từng sợi dây cáp, trườn qua
vực sâu tới bờ bên kia.
*
Không lưới bảo vệ. Dưới kia chỉ cọc nhọn,
mỏm đá chông gai… Ý nghĩ đang dò dẫm cùng thân xác, gió
đã cuốn tôi lên lật ngược lá cây. Lạc đường bay đám
mây lớn. Một con chim nhẫn nại làm tổ trên nhành cây chao lắc, con sâu thản
nhiên gặm chiếc lá đang rớt xuống trong luồng sáng chân trời.
*
Đại dương sau ngõ nhỏ, tường rêu, vách đá… Hàng cây rì
rào, sỏi đá cọ vào nhau, tiếng nước rót vào từng chiếc cốc nhắc lại lời con
sóng lớn đang mắc cạn. Phải ra đi cho sóng lá, sỏi đá, bọt nước lại tung lên đổ
về phía sau tôi.
Tiếng vỗ ngắn
*
Nhụy hoa rủ xuống
Tôi quỳ
Chốc lại ngước lên
Cổng trời thăm thẳm.
*
Bãi biển
Xác một con cua không có mai
Đã rữa
Ai úp lên đó một vỏ sò
An ủi.
*
Đêm qua sấm chớp
Rồi mưa
Chắc chưa có thay đổi lớn
Tôi ngủ tiếp.
*
Hôm nay
Tiếng nước thải
Đổ vào cống ngầm thành phố
Không ầm ĩ
Nhìn lá khô không biết
Mình đang ở quá khứ
Hay tương lai.
*
Người già làng tôi bảo
Cây đa kia chứng kiến bao cảnh tang thương
Chúng ta đang đứng bên giọt sương trong
Lá reo mải miết
Sao không cứ thế
Mà đi!
*
Đêm qua tôi mơ
Người bán vé số đầu ngõ
Được làm vua
Tôi và mấy hàng xóm
Mặt mày nhơn nhơn
Một hoạn quan thét lớn: Quỳ xuống!
Các ngươi đã lạc sang thời đại khác!
Tỉnh dậy tôi vẫn nhớ
Vết sẹo trên cánh tay phải đức vua
Vụ xô xát với bọn bụi đời năm
ngoái.
*
Có thể mình vừa xếp lại giá sách
đã ăn rau quả bẩn
nhìn một hành động lố lăng
vô tình đến gần cuộc họp
mở thêm file trên máy vi tính
vừa nghĩ ra một chuyện tiếu lâm
nghe người lạ chửi đổng
hoặc lên dây cót đồng hồ
uống ly café quá đặc
…
để giọt nước này tràn ly!
Ra vườn chùa xem cắt cỏ
Lưỡi dao
sắc lia ngang
Sát gốc cỏ
Những vong
hồn còn mắc kẹt
Cùng ngọn
cỏ
Vươn tay
Lá cỏ vun
thành đống
Làm thức ăn
gia súc
Hoặc phơi
khô
Vong hồn
nào chưa được bay lên
Còn trong
vòng nghiệt ngã
Cơn đau đớn
sát sinh
Hoang hoải
mùi hăng sữa cỏ.
Thả diều trong Đại Nội Huế
Thả dây diều kéo cả kinh thành rời mặt đất. Vạt cỏ trước Điện Thái Hoà lơ
lửng, làm trượt chân quan thái giám và lính canh phòng. Nhà vua bay lên vô tình
để quên chiếc quạt trong phòng mỹ nhân thứ 126. Nậm rượu đã cạn, bát thuốc uống
dở cùng đồ đạc vừa rũ bụi trong cung. Từ Đại Cung Môn sang vườn Cơ Hạ bây giờ
xe điện ân cần đưa đón. Ngày ấy vua cùng hoàng hậu sang thăm các hoàng tử cũng
hết nửa ngày.
Đã chiều. Du khách mua gói thức ăn khô thả xuống chân cầu cho đàn cá cảnh.
Lại ngước nhìn con diều trong gió lặng im.
Quang phổ
*
Ai qua đây làm đồ vật, cảnh quan phát sáng. Sáng nay tôi đến cuối phố, nơi sát
hồ nước, ánh sáng từ hàng cây vừa tàn lụi nhường chỗ cho nắng sớm mai. Nghe lá
khô lăn nhẹ, vun thành đống, biết đêm qua trên mặt đất nhiều ánh sáng đan xen.
Có quầng sáng đơn độc một hố sâu không pha trộn. Nhặt viên sỏi liệng mạnh về phía
gốc cây. Viên sỏi bật lại chân tường, cột điện, vỉa hè... Nét vẽ loé sáng gấp
khúc hiển lộ hình hài đầu tiên của ngày mới.
*
Con chim đậu xuống vòm cây, giấu ánh sáng trong ức và chiếc mỏ, cất tiếng hót
trong vắt gọi bạn. Xong những đường khâu, chiếc kim nhẵn bóng ánh mắt
người thợ, nằm ngay ngắn trong lòng chiếc hộp; nó nghĩ về những hạt vải bông
tơi, đường chỉ mịn màng, rồi an phận thành phế liệu. Xé tờ lịch vừa kết
thúc một ngày, tôi dán lên bức tường ký ức. Nó bong ra, trôi lềnh bềnh trên dòng
sông tưởng tượng. Bị sóng vỗ, lại dính vào những tờ lịch khác. Tôi phác
họa ba hình ảnh ấy lên từng góc bức tranh cùng một gam màu, rồi khoanh những lỗ
thông hơi lớn nhỏ để ánh sáng trong ấy lọt ra.
*
Như người bị thong manh lần đi dưới bầu trời quá đẹp, đoán sai màu sắc con ong
đất đang quạt cánh, ước chừng hình hài hoa trái, ước chừng khoảng cách tiếng
con họa mi chạm tới vách đá, tiếng con cá lớn quá cỡ quẫy vỡ mảnh ao nhà… Một
sớm ta thức dậy đã sa vào cạm bẫy, ăn phải nọc độc của nhau… Ý nghĩ ấy chợt đến
khi tôi bị bao vây trong hoang mang, sợ hãi. Tôi đứng lên, dựa vào một thân cây
thâm tím, tối đen. Thở mạnh. Tim tôi đập. Máu dồn lên tán lá mướt xanh.
*
Con chim ghé sát mặt hồ. Tôi khỏa tay, vốc lên mới biết
lòng nước không giữ lại điều gì (lúc ấy tôi nghĩ thế!). Tôi cử
động cho con chim kia biết: chụm tay hót, nhìn một hướng, nhiều
hướng. Đan từng ngón tay như gươm giáo, mũi tên giao nhau. Giang tay chao
liệng. Giậm chân. Ném đi nắm đất. Khuôn mặt tôi giận dữ, vui buồn, trang
nghiêm, lì lợm... Con chim bỗng sà xuống mặt nước, rồi vút lên
cao. Bay về bầu trời có hồ nước khác.
*
Nối ngọn đèn với bông hoa vừa nở, ánh ma trơi, đốm lửa cháy
rừng... Ngực phồng nở, dây thần kinh căng giãn chạm đêm
đen. Thân tôi dát mỏng, sáng lên từng vạch nối, những hình thoi,
e-lip, khối vuông. Phần nổi chuyển động khối lập phương. Đêm mặn
mòi biển nghiêng, ngập miệng tôi, tràn lên mí mắt. Áp lực biển
vỗ vào thân thể, là giấc mơ những người đang quặn thắt, hay những
điều ngỡ ngàng thức dậy sớm mai.
*
Một ngày ánh sáng rút đi, mọi vật quanh ta chỉ là bóng tối. Cánh đồng
tối ôm giống lúa tối. Thuỷ triều tối cuốn đàn cá tối. Giọng đơn
ca tối trên nền nhạc tối. Lớp học tối nhầm lẫn giáo trình tối. Hồ sơ
tối giấu kho tài liệu tối. Đại lộ tối đổ về quảng trường tối. Cuộc diễu
binh tối phô trương vũ khí tối. Bàn tay tối buông con bồ câu
tối... Vậy từ nay tôi tiết kiệm và tàng trữ ánh sáng, gom nhặt
và đầu cơ ánh sáng, tích luỹ và khúc xạ ánh sáng, nâng niu và giành
giật ánh sáng, tôn kính và giấu bớt ánh sáng, yêu thương và ăn cắp
ánh sáng, thanh sạch và vươn trong ánh sáng...
*
Bình minh quét lớp sơn mỏng lên mặt đất. Bóng đêm vẫn còn nham nhở đâu đây,
trong bóng cây, dưới gầm cầu, nơi quả chuông úp xuống, trong phòng kín, đường
cống ngầm chảy qua thành phố... Nấp trong cơ thể chúng ta, trong ký ức, lỗ tai,
máu và trái tim đang đập. Nơi trũng xuống, khuất lấp, hoắm sâu thường là cạm
bẫy, hiểm nguy, tăm tối... Tôi và mọi người hốt hoảng lên cao, trèo mái nhà, đi
qua cầu, ngồi mũi thuyền... Mặt trời gần đứng bóng. Tôi vội vã giành một phút
đứng lên bàn ghế, đu cây, bám lên mép cổng. Kê cao chân bằng bất kỳ vật gì, vài
cuốn sách, cái gối, mẩu giấy vụn. Những chiếc dép không cùng cỡ, áo quần không
đồng bộ vừa hốt hoảng chồng lên nhau trong ánh sáng chan hoà.
Rời tay để bạn đi
(Thương tiếc nhà thơ Dương Kiều Minh!)
Gió sông Nhuệ thổi mạnh
Miết xuống vòm cây
Khoảnh khắc cuối ban mai
Căng ngang trời đại lộ trong suốt
Đất đai, mặt hồ đẫm ướt
Che kín dấu chân
Tìm khắp cánh đồng không thấy
trên lớp lá thu còn một
chiếc giày*
Chắc giờ này bạn đã gặp mẹ
Câu thơ mở trái tim đau
Ngọn lửa thiêu đốt
Mỗi cuối thu
Những bờ sương nước…
28/3/2012
___________
* Thơ Dương Kiều Minh.
Đường bay
(Thương nhớ nhà thơ Vĩnh
Phúc!)
Đất nặng nhọc gối đầu lên biển cả
Từng hàng cây, tảng đá, dấu chân
Kê cao thêm cho anh dễ thở
Những đơn âm, con chữ mọc cánh
Hết bình minh nâng anh bay đi
Qua trường quay, công viên, phố chợ
Vỉa hè, nơi tụ bạ bạn bè
Bầy mồ hôi, nước mắt bay theo
Đến chân mây rẽ sang hướng khác
Vạch ngang trời đường Kinh
tuyến đen*
Bên bất công, độc tài, áp bức
Và phía kia quầng sáng không màu
Vẽ theo từng lối chữ anh đi
Đường bay xa càng thêm sắc nhọn.
21/5/2013
___________
* Tên tập thơ của Vĩnh Phúc.
Gặp mùa xuân
(Thương tiếc nhạc sĩ, dịch giả Đỗ Xuân Oanh!)
Ông vẫn dậy sớm
Pha trà trong bình minh khác
Hướng về căn hầm nhỏ ngõ 54 Quán Sứ
Tiếng quạt quay nổi gió dương cầm
Những con chào mào từ trí nhớ ông
Bay về mùa
xuân ở khoảng giữa*
Vẫn con mèo tam thể nhà bên
Sang tìm hơi ấm trên giá sách
Tôi ghi nhanh dưới gốc mùa xuân:
Mặt đất chuyển rung…
Bước chân cuồng…
Gió mạnh…
Gửi về địa chỉ xuanoanh@fpt.vn.
2/4/2010
___________
* Ý thơ
Đỗ Xuân Oanh.
Tĩnh
lặng
Muôn pháp về một, một đi về đâu?
CÔNG ÁN THIỀN
1.
Trang sách
Mở mặt đất chữ
Rừng núi
Sông hồ
Những con đường chữ
Nâng cuốn sách
Tôi
Là một chữ
Nét chữ nhịp thở
Bàn tay lật lên
Nét tóc cứng
Da vàng
Ánh sáng trên trang sách
Thu thế giới
Và tôi
Thành một.
2.
Mạch nước nhỏ trong núi
Chảy đều
Xuống lòng hồ không tiếng
động
Đàn cá bơi
Mực nước giữ yên
Con chim bói cá vẫn đậu
Trên ngọn cây gần đó
Nơi họng nước đổ xuống
Vòng
sóng lan nhẹ
Mờ
dần
Đáy
hồ lặng im
Núi
theo mặt nước chuyển động.
3.
Luồng
sáng đang vây
Tôi
Dưới
chân ngọn tháp
Ghé
sát mặt bố tôi
(Người
mất đã 3 năm)
Ghé
sát bà nội tôi
(Người
mất 27 năm về trước)
Bố
tôi đã khỏi bệnh run tay
Bà
nội không còn đi còng
Mỗi
người dạy tôi cách nhớ
Một
cách quên
Tôi
trong suốt
Ra
đi
Trong
tay tôi cầm một bông hoa.
4.
Chiếc
bàn bốn chân
Mặt
phẳng
Đặt
lên sóng
Mặt
đất không lún
Bay
như sương
Nhẹ
như mây
Reo
lên như lá
Tôi
nhắm mắt
Thầy
giáo đang chấm bài
Cho
điểm 2… điểm 10…
Cả
điểm 0
Trên
đỉnh đầu tôi.
5.
Quả
trứng
Ấp
trong đôi cánh
Của
mẹ
Tôi
ngủ say trong khí núi
Bóng
cây
Nước
giã gạo
Tiếng
chân hươu nai
Nằm
trong vỏ trứng
Tôi
dần thành hình kiến
Hình
chim chóc, gia cầm
Như
bao muông thú
Tôi
lớn bằng giấc mơ
Của
ánh bình minh
Của
cơn mưa
Bầy
sao sa
Trái
đất
Rũ
lớp vỏ ánh sáng
Tôi
mở mắt đứng lên.
6.
Trái
cây màu đen
Chín
từ đỉnh trời
Nơi
hoa sen
Hoa
cúc đang nở
Tóc
và vai tôi màu trắng
Chiếc
cuống
Bắt
đầu ngả vàng
Màu
đen đang co lại
Tan
nhanh
Có
bàn tay
Chôn
tôi xuống hố
Không
cần nước
Tôi
mọc cây non trên sa mạc.
7.
Giữa
quầng sáng quanh tôi
Và
khoảng không tối thẳm
Ngăn
bằng lớp giấy dó
Tôi
quán tưởng
In
lên đó hình họa
Từ
phía bóng tối
Ai
đang viết lên sau mặt giấy
Đặt
tên cho bức tranh của tôi.
8.
Tiếng
chim, giấc mơ, giọt nước rơi...
Thành
đường kẻ dọc
Giọng
nói, nỗi buồn, nụ hôn...
Là
đường kẻ ngang
Đường
kẻ giao nhau
Là đốm
sáng
Lúc soi
đường
Lúc làm
lóa mắt
Tôi
tĩnh lặng
Kéo
đường kẻ xa nhau.
9.
Mở các
luân xa*
Ánh
sáng không tràn cơ thể
Bóng
đen còn tụ trên trán
Và lưng
Mở mắt
nhìn lửa cháy
Ngọn
lửa là cửa ngõ
Cho ẩn
khuất, ám tối
Về nơi
mát mẻ
Tôi
nhìn!
Nuốt
ngọn lửa bằng mắt
Tiêu
diệt những ẩn khuất, ám tối
Bằng
ánh mắt.
_______________
* Vùng huyệt đạo vận hành trong cơ thể người.
10.
Những
con chim ngói
Mắc
bẫy trong tấm lưới
Cạnh
chim mồi
Hai
mắt bị khâu
Nhưng không hề đau!
Chúng
kêu lên trong tay gã sát chim
Bị
nhốt vào những gian nhà tù
Bị
vặt lông, cắt tiết
Nhưng không hề đau!
Bị
quay vàng
Trong
chảo mỡ
Nhưng không hề đau!
Tôi
bị tạp niệm
Mở
mắt nhìn cánh đồng mới gặt
Những
con chim ngói đang nhặt thóc
Bay
về từng đàn
Nhặt
thóc.
11.
Tôi là chiếc bình gốm hở
miệng
Thông
với bên ngoài
Trong
tôi
Vườn
ươm hạt giống
Nắng
sớm đang tưới
Đẫm
từng gốc
Bên
dòng sông
Dưới
chân tôi nước rút
Thủy
triều lên
Tôm
cá buông mình
Không
bơi
Con
thuyền tự trôi không cần ai chèo
Tôi
không ngồi được quá lâu
Nước
vỗ vào mạn thuyền róc rách
Tiếng
chim trên cao
Có
ai đưa tay gõ mạnh
Vào
thành chiếc bình.
12.
Tơ nhện giăng
Hai đầu tiếng sấm
Giữa khoảng khắc tiếng vọng
viên đạn
Tiếng búa máy
Đoàn tàu dồn toa
Tiếng thiên thạch rơi vào
trái đất
Sợi tơ óng ánh kéo căng
Giữa
muôn tiếng động
Tan
biến mong manh
Chỉ
còn con nhện bình thản quay về
Dệt
thêm những đường tơ.
13.
Bình minh vắt ngang ngực
Lúc tôi bắt đầu hành thiền
Dải nắng ấy là cửa ngõ
Khởi đầu cuộc lên đường
Tôi lặng yên làm cát đá
Ngây ngô trong mưa nắng
Bóng đêm trinh bạch
Không khô cứng
Không còn sắc nhọn
Tôi bình đẳng
Hòa trong thế giới
Đi xa trở về
Dải nắng ấy vẫn còn chỗ cũ.
14.
Là
chiếc cầu vắt qua đôi bờ
Thân
cốt thép
Được
xây bằng gạch
Lòng
viên gạch nhiều năm vẫn hồng
Lát
cạnh nhau
Đường
đi rất phẳng
Có
tiếng chân người
Hay
móng chân muông thú
Cây cầu
rung lên
Tôi
ngồi kiết già*
Dưới
chân cầu mặt nước phẳng lặng
Tôi
biết nước vẫn trôi đi.
_____________
* Ngồi vắt
chéo hai chân lên nhau hình hoa
sen.
15.
Chìm vào cánh chim đen
Mái nhà
Mặt đất đen
Cùng ánh sáng không màu
Tất cả
đang trắng ra như sữa
Tôi nóng một thân cây sâu
đục
Cánh chim bị thương
Lòng đất quặn thắt
Vùng cây cỏ nhiễm độc
Gom ánh sáng
Dồn nước mắt
Chảy qua những vết thương
Tất cả
đang trắng ra như sữa.
16.
Tọa thiền cạnh bông hoa
Hương thơm ngưng lại
Gần mặt đất
Bầu trời quay trên đầu
Mình thành vật cản
Xung quanh cảnh vật đang lớn
Đang già
Bông hoa ở giữa
Dựng cột thủy tinh
Làm hôm nay
Bây giờ
Quá khứ
Tương lai
Nhìn nhau hai phía
Cánh hoa tượng hình môi Đức
Phật.
17.
Giọt nước lớn
Nằm trong giếng sâu
Bản Concerto I cung Rê thứ của J. S. Bach*
Rơi
vào lòng giếng
Những
hạt nước nhỏ
Mang
ánh sáng xanh
Màu
xanh lá mạ
Đọt
mầm
Nõn
chuối
Bãi
dâu non
Mùa
diệp lục
Sinh
từ hạt nước
Hình
những quả trứng xanh
Dâng
Tràn
lên mặt đất.
__________________
* Johann Sebastian Bach (1685 – 1750): nhà
soạn nhạc người Đức.
18.
Qua
ngọn nến
Vào
cảnh giới khác
Nhiều
con mắt mở
Trong
bóng tối bức tường
Tôi
ở giữa
Nhiều
hệ quy chiếu
Những
linh hồn hữu tri
Vô
tri
Và
chưa được đặt tên
Trí
huệ vang âm thanh
Sắc
giác
Càng
tĩnh lặng
Tự
do trong vạn vật
19.
Ánh sáng
Chẻ dọc thân cây
Bên
này màu vàng
Nửa
kia tím thẫm
Một
phía vỏ cây trơn nhẵn
Phía
khác xù xì
Nhựa
hai bên cũng khác
Trắng
Và
đen
Nhắm
mắt thở nhẹ
Cây
đang lớn
Hai
nửa cây cùng một màu hoa
Nở
chi chít dọc lưỡi rìu ánh sáng.
20.
Ly nước
Đặt trước ngọn nến
Ánh sáng không màu
Buông trên cao
Soi cho nước lắng xuống
Tôi dần trong lại
Bàn chông đen
Những mũi tên đen
Thoát ra
Từ gan bàn chân, bàn tay.
21.
Lạc vào thế giới đồ chơi
Những cô cậu búp-bê
Mỉm cười bên con cá bằng nỉ
Con gà trống gỗ
Đứng vững trong tư thế một
chân
Con cá heo giấy
Đội quả địa cầu bé nhỏ
Tất cả bất động
Trong tính không
Hào quang giấc mơ
Của tuổi thơ nhân loại
Những người đang chuyển động
Được hồn nhiên, bình đẳng,
thơ ngây
Tôi bằng nỉ, bằng giấy, bằng
gỗ...
22.
Tiếng chuông gió
Rơi trong đêm những hạt sáng
Tôi thoáng biết
Những thân cây vừa nở
Khu vườn hẹp lại trong vòng
tay
Hồi chuông nữa vang lên
Tôi ngồi dậy
Rắc quanh tôi chiếc lồng
ngăn gió
Ngăn muôn tiếng động
Chuông treo
Trên đỉnh trời.
23.
Tĩnh lặng mới biết
Mình tọa thiền cùng nhiều
người khác
Đan hào quang
Từ những không gian khác
Tôi tự chữa lành vết thương
Nhưng người khác
Đang điều trị cho bệnh nhân
xa lạ
Những người bệnh không biết
Mình đang đi qua hào quang.
24.
Hai đồ vật trên bàn
Đồng hồ
Viên sỏi chặn giấy
Tôi không thể đọc sách
Không nghĩ trọn một việc
Đầu óc mông lung
Nhìn rất lâu từng đồ vật
Tôi xoay một trong hai
Đặt lại khoảng cách
Thấy vệt sáng duy nhất
Giữa đồng hồ và viên sỏi.
25.
Từng cánh hoa
Rơi xuống
Hương thơm
Nhẹ tinh khôi
Đóng kín cửa phòng
Không cho ai vào
Không cho nắng xiên
Không gió thổi
Nơi Đức Phật vừa hiện
Trong khoảng cách mong manh
Giữa đài hoa và mặt đất.
26.
Con khướu vừa bay
Hòa sắc hoàn hảo
Nó màu xám
Vệt trắng hai bên má
Ức và cằm loang đen
Tôi họa lại hình chim
Nhẫn nại tô màu
Không phải thế!
Mãi không phải thế!
Tôi ngồi lại nơi đây
Nhìn
chim bay
Và
tô màu.
27.
Cơ
thể tôi lẫn vào bóng tối
Chỉ
sáng đôi bàn tay
Lòng
tay lật lên
Tựa
hai mặt hồ
Hai
chiếc bát để ngửa
Hai
cửa hang mùa đông
Hố
trũng hai ngôi sao
Miệng
hai con cá...
Không
thể tìm trong vũ trụ
Những
cặp song trùng
Tựa
đôi bàn tay
Khép
lại
Bởi
mỗi ngôi sao, chiếc bát
Con
cá, hang sâu, hồ nước...
Nối
với từng bóng tối khác nhau.
28.
Lúc
hoàng hôn
Có
thể hừng đông
Con
chim biển
Đậu
trên chiếc cọc chắn sóng
Nhìn
xa chỉ một màu đen
Tựa
bức tranh cắt giấy
Hay
tượng đài liền bệ
Mặt
biển lặng phắc màu nâu
Tôi
quán tưởng
Mình
đi trên biển
Không
để lại dấu chân
Sau
lưng tôi
Con
chim không bay nữa.
29.
Lối
lên bờ
Doi
cát
Những
vỏ sò
Cúi
đầu trong sóng vỗ
Dáng
hải âu bay
Hay
vừa đậu
Tựa chân
trời gợn tấm lưng
Người
nằm sấp
Gió
biển thổi
Dính
tôi vào vạt áo
Rồi
căng phồng
Cơ
thể tôi ở giữa
Là
chiếc lõi
Hạt
đắng
Của
một trái ương.
30.
Vườn cây
Dòng mương
Khoảng không lặng im
Trong
suốt
Con
bướm màu đỏ
Lạc
lõng
Bay
tung tăng
La
đà
Đậu
xuống đỉnh cây
Không
Nó
không lạc lõng
Cánh
bướm là bông hoa
Của
khoảng không, dòng mương, vườn cây...
Đậu
xuống
Khép
lại thời gian
Cho
bông hoa thành nụ.
31.
Bầu trời cánh cung
Tôi ở giữa
Gió hú
Từ đỉnh đầu
Xuyên qua bàn chân
Khoan hòa khí đất
Tôi thở sâu lòng biển
Giương cánh cung
Cho cây lá ép vào dáng núi
Nén chặt bình minh vào đêm
Tựa cây tùng
Bám đất
Vươn cành lên bầu
trời
Tâm hướng đích
Nén khí xuống đan điền
Buông cung
Tôi và mũi tên bay song song
mặt đất.
32.
Một phiến đá nhô lên
Thân vùi trong hố
Cánh chim
Bầu trời cất giấu đường bay
Lửa
Sáng lên mắt nhớ
Võ sỹ rút kiếm khỏi vỏ
Khi cánh chim vẽ hết bầu
trời
Lòng đất thấm sâu phiến đá
Người biến thành than khi
nhớ nhung.
33.
Bàn
tay cha
Trong
bóng dáng
Tôi
đang pha trà
Nước
sôi
Khói
bếp
Cọng
trà ngấm trong ấm sành
Dâng
cha
Hương
trà thơm đậm
Hương
hoa ngâu ngoài vườn
Mồ
hôi cha bay ngang
Nâng
chén sành
Tay
cha khô ráp
Trong
lòng tay tôi.
34.
Ngày mới ven
biển
Sóng rút đi
Để lại phiến đá sạch
Ai đến ngồi
Bước lên
Cùng phân chim
Cát bụi tấp vào
Đêm về
Nước lại dâng lên rửa sạch
Biển
Nhẫn nại như vậy
Nhiều năm.
35.
Gió ra đi
Giam tôi ở đây
Bằng chiếc lá
Nhìn khung cửa và chắn song
Tôi biết không thể bẻ gãy
Những đường gân lá
Chỉ mong những đốm vàng
Trên đó lan nhanh
Nhưng hơi ẩm đang phà hơi
Vào khoảng xanh diệp lục
Mình không manh động
Vào mùa xuân.
36.
Tôi làm vật trang trí
Bằng
thanh sắt kết lại
Uốn
cong
Trên
đầu đính từng mẩu giấy
Chỉ
vì yêu
Hay
giận
Mà
uốn cong
Đêm
qua trong giấc mơ
Vật
trang trí ấy
Lớn
nhanh như một lá mầm.
37.
Lạc
vào cửa hàng bán vải
Nhiều
cuộn chồng lên như đống gỗ
Phải
khôn khéo mới len qua
Đây màu
nâu trầm
Xanh
dương
Kia màu da cam
Trắng
nõn
Đỏ boóc – đô...
Màu
nào
Một
người
Cũng
mặc cả đời không hết
Tôi
đi
Tay
cầm ly nước
Chỉ
lo
Lỡ
làm đổ lên cuộn vải nào.
38.
Tôi
là cây cỏ
Ánh
sáng kiếp trước
Vẽ
trên toan trắng
Thân
bất động
Trong
tầng bẹ lá
Chờ
sợi rễ đâm ngang
Từng
lụi tàn
Từng
tươi tốt
Lẽ
thường trong ánh sáng này.
39.
Tôi
chồng năm hòn cuội
Vẽ
xung quanh những vòng sóng
Hôm
nay tôi biết
Mình
đã nhầm
Từ
năm hòn cuội
Đang
mở ra những đường thẳng tắp
Tôi
sẽ không xếp
Bất
kỳ vật gì chồng lên nhau nữa
Trong
tầm nhìn.
40.
Nước
kiệt
Mình
đi qua lòng sông
Bao
giờ nước lên
Chắc
sẽ được báo trước.
41.
Phác
lên giấy
Từng
nét chì mảnh
Nét
rủ xuống làm lá
Đưa
lên là hoa.
42.
Tôi
ngồi dưới vạt áo Ánh sáng
Nơi
tận cùng
Người
bước đi
Vạt
áo chạm tôi
Lúc trên
cao
Lúc
thấp
Tôi
nhuộm sáng khi tỉnh thức
Còn
khi ngủ
Phó
mặc giấc mơ
Có
giấc mơ
Không
tìm thấy bóng tối.
43.
Tôi
ngồi
Thả
bông hoa trên nước
Buông
Trên
mặt phẳng rộng
Và
trong
Tiếng
chuông
Qua
thân thể tôi
Vào
đáy nước
Boong!
Tôi
chìm
Lại
nổi lên.
44.
Từ đỉnh đồi
Thấy trong đất
Một con mắt đỏ rực
Nhìn
trời
Trái
đất
Hình
con mắt
Đỏ rực
Trôi
đi...
Trôi...
45.
Bát nước và tôi màu trắng
Mặt đất ngả vàng
Cánh đồng phía trước
Cùng chiếc chuông
Vàng sậm
Con mèo mướp giữa sân
Lưng và đỉnh đầu khoang
trắng
Tôi thỉnh chuông
Màu vàng
Màu trắng lan đi
Con mèo thong thả bước
Rũ nắng lên mặt đất
Nó đi cho tới khi
Chỉ còn một đốm trắng.
30/8/2013