
Thiết kế bìa sách: Tác giả
NHÀ XUẤT BẢN HẢI PHÒNG - 1999
Chương I:
Nhóm lửa
Bàn tay ta huơ lên bình minh
Từng mảng đêm lạnh giá bốc khói
Dĩ vãng quanh ta tỏ mờ sương khói
Hiện dần lên bao năm tháng phủ
sương
Những mặt người, những con đường
phủ sương.
Mỏ nhọn con chim vừa mổ vào ban
mai
Lại lặng lẽ nằm yên trên mặt
trống
Bao bình minh sinh ra có hình bọc
trứng
Hoàng hôn nào mang khuôn mặt Âu
Cơ?
Ai hằng dạy ta đêm đêm nhóm lửa
Hạt thóc tương tư củ khoai nướng
thơm bùi
Chiếc ổ rơm mơ lại làm ruộng lúa
Tiếng mùa màng vàng ấm dưới lưng.
Tiếng con đò, bờ tre xào xạc dưới
lưng
Đồ vật đầu tiên cầm lên trong
ngày là cuốc cày, liềm hái
Người gọi ta đến chân trời diệu
vợi
Mỗi chiếc bễ hừng đông rèn ra bao
liềm hái, cuốc cày.
Những ngón tay que diêm vừa rút
ra khỏi vỏ
Quẹt lên da trời ở rất xa
Ta cúi xuống cuống cuồng thổi lửa
Nhận ra mình là hòn than cháy dở
đêm qua.
* * *
Hụp lặn trong sương mù biển đêm
Mò tìm từng sự nhận biết
Trong bã chè và những chai rượu
cạn
Trong rong rêu một thời trùm lợp
thủy cung.
Trong lời hịch năm xưa lóe lên
binh khí
Xương cốt cha ông chôn bên xác
quân thù
Những câu thơ chờ ta hôm nay vuốt
mắt
Cọc sông Bạch Đằng đã nhổ hết lên
chưa?
Cuộc chiến tranh lại đi qua những
thời thiếu nữ
Ngọn lửa Na-pan lùa vào giấc mơ
làm mẹ làm vợ
Nay có chị về núp bóng nâu sồng
Rung ên những quả chuông hoàng
hôn.
Những lồng ngực mang hình quả
chuông!
Những ánh mắt trẻ thơ mang hình
quả chuông!
Những hộp sọ vang cùng quả
chuông!
Những giọt máu vang cùng quả
chuông!
* * *
Thửa ruộng chân chua nằm im miếng
vá
Bờ cỏ xanh khâu với đất ông bà
Nước vì đất nước ngấm vào ruộng
cạn
Con giun con dế bạn cùng người
xưa.
Hình bóng tổ tiên bén vào rơm rạ
Bữa cơm chiều nhòa khói bay lên
Một sớm gọi về hồn sông vía núi
Bằng trâu lá đa và con sâu kèn.
Ta nhận biết mình trong tiếng
chim mê ngủ
Ngọn cỏ mơ màng ngậm những vì sao
Ngọn gió sớm đặt tay lên bàn phím
Gương mặt ai vào vùng nhớ hôm nào.
Bông hoa cuối vườn lại ngân nga
thơ dại
Nụ hôn con thuyền trôi đi trong
sương
Phép toán tập mờ, văn minh nút
bấm
Bên câu thơ cư trú những linh
hồn.
Xin hân hoan với Người cùng thời
Dưới Thánh đường Ban-Mai-Cao-Cả
Cùng vang ngân trong giờ phút lên
đường
Lời cầu nguyện cho những gì đã âm
thầm nằm lại.
Một Người cùng thời
xướng rằng:
Rạng đông hình lưỡi hái
Phát quang rừng cỏ đêm
Những đám mây hoang dại
Rủ chúng ta đi tìm.
Và thấy trong tiếng chim
Một ban mai vừa nở
Một bọc trứng vừa nở
Trong chiếc nôi sương mờ.
Tôi
với mọi người cùng họa theo:
Cùng đi lên rừng!
Cùng đi xuống biển!
Bước chân chạm vào vỏ trứng ban
mai
Những miếng vá đang kéo thành tơ
sợi
Và con đò ngủ yên vĩnh viễn dưới
chân cầu
Mỗi miền đất đều căng thành mặt
trống
Đọt mầm nào cũng muốn ngân nga
những mỏ chim
Xưa có con tim nào hóa đá
Để một ngày cho đá hóa con tim
Để bàn chân ta sáng lên ngọn lửa
Thắp lên phần cháy dở đêm qua.
Chương
II: Tôi với mọi người
Ai vô danh bước chân cò
Phù sa đọng xuống bãi bờ vô danh
"Đời cua cua máy..." đã
đành
Mà đời cáy cũng loanh quanh hết
chiều
Con đò ghềnh thác cheo leo
Phận người mỏng lắm cánh bèo chân
mây
Cành thưa giữa phố khô gày
Chim hoang vắng nỗi vơi đầy tiếng
chim
Bà tôi chiếc bóng im lìm
Đêm đen quánh tiếng con bìm bịp kêu
Nấc lên cạn giọt đèn khêu
Khóc không thành tiếng cánh diều
ước mơ
Hoa văn trên án hương thờ
Nghe trong ruột gỗ người xưa gọi
thầm
Lòng như bát đũa trên mâm
Chờ hương cơm mới tay cầm nâng
niu
Nối vào đáy giếng trong veo
Lửa nguyên sơ hắt đìu hiu bóng mình
Nước nằm trong nước lặng thinh
Lửa soi ánh nước đầu ghềnh cuối
sông
Xôn xao từ bếp than hồng
Tràn vào những khoảng rỗng không
một thời
Rỗng không dần hiện mặt người
Lửa và nước đến bên trời gọi tên
Gió rũ mây đen
Tan ngoài cửa sổ
Ta, con gọng vó
Bàng hoàng ngàn năm
Ta, ngọn rau răm
Cay nồng bờ giậu
Ta, con sáo
sậu
Vít vổng
cành tre
Ta, rạc cánh
ve
Hồn đang lột
xác
Ta là nhân
lạc
Rang lên sẽ
bùi
Là cây bùi
nhùi
Đốt lên sẽ
sáng
Lên rừng
xuống biển
Đi tìm nước
non
Lột xác tìm
hồn
Đặt tên lên
tuổi
Tương cà mắm
muối
Sân đất cây
rơm
Rồi lớn rồi
khôn
Rồi mình rồi
tớ
Rồi vay rồi
nợ
Rồi trả rồi
trao
Mở hội hoa
đào
Mà không bán
vé
Gọi cha gọi
mẹ
Gọi ông gọi
bà
"Thả
đỉa ba ba..."
"Chớ
bắt đàn bà
Phải tội đàn
ông..."
Ta ra bến
sông
Rủ em xuống
tắm
Đáy trời thăm
thẳm
Nước thì
ngang vai
Những con
sóng dài
Chồm lên bờ
bãi
Phù sa gửi
lại
Cho làng
trồng gieo
Cắm cờ đuôi
nheo
Từng hàng
lúa nước
Cắm cờ ngũ
sắc
Từng bắp ngô
non
Nắng góp mưa
bòn
Làm nên da
thịt.
........................
.......................
Ta là gió
quyến giậu thưa
Ngả nghiêng
đồng cốt hồn chưa kịp về
Là sênh là
phách cung mê
Sơn nam trộn với hoa hòe vàng son
Nồi méo vớ được vung tròn
Dòng sông đã biết trăng non mấy
lần
Bóng mình chốc lại phân vân
Khôn ngoan với những dại đần mấy
phen
Từ trong tắt lửa tối đèn
Từ trong khoảng rỗng không tên
thuở nào
Bây giờ đất rộng trời cao
Lòng tay ta cũng lao xao tiếng
người
Bóng đen ngấm xuống chân trời
Hừng đông dâng cả bãi bồi lên
không
Ngày sang thời vụ gieo trồng
Dường như tiếng sấm bên sông vọng
về
Dường như chuông đổ ngoài kia
Bà tôi nón lá áo the lên chùa
Từ trong bếp lửa gió lùa
Loanh quanh hồn vía người xưa
đứng ngồi
Lửa theo hưng thịnh bao đời
Tro than gieo vãi về nơi cấy cày
Chiêm mùa mọc mộng chân mây
Cánh chim vun xới ấp ngày vào
đêm.
Chương
III: Cộng hưởng I
Ánh lân tinh vừa bay khỏi bờ
ruộng tìm đường, vượt qua những gốc rạ đứng im hàng đinh thứ nhất. Những chân
móng, bức tường đồng điệu với đất đai. Sự cộng hưởng vu vơ giữa bàn tay và
chiếc lá, ánh mắt và ánh nắng, tiếng khóc và tiếng hát, để thằng Cu cái Tí cất lên từ miệng người thành những tên riêng.
Ánh lân tinh vút lên tựa đầu đạn thoát ra từ nòng súng. Tựa mũi tên
bật khỏi dây cung, vạch đường đi của quả pháo thăng thiên.
Bỏ lại cánh đồng có vòng lưng cúi
gập, chiếc nón mê ngự trên đầu ngàn năm như ngọn tháp, nghe xa xăm tiếng côn trùng
ếch nhái vẫn cầu kinh. Chúng cầu nguyện cho mùa màng tươi tốt, cho chiếc nón mê
úp lên thành vòm cây, thành nắm cơm, thành đống thóc, thành tuổi thơ ta vẫn
đứng đợi bà về.
Đám mây trên đầu đang ngậm sữa,
buông vào không gian từng chùm rễ gió, để bàn chân ta bén xuống bùn nâu, để
giấc mơ đang lang thang cũng bén xuống bùn nâu và yếu hèn tự ti đến mùa trút
lá, tiếng lá rơi gõ nhịp thăng trầm.
Mồ hôi và nước mắt dẫn dắt phù sa
lăn vào trong đất. Còn máu bao giờ cũng tươi tốt, vì thế chăng mà đất đai chẳng
nỡ bạc màu. Cho mọi dấu chân đều hy vọng đến được chân trời, cho hạt lép được
nghiền ra làm cám trấu. Cuộc ái ân của đất với nước ngân lên thành tiết tấu và
mọi cánh đồng được thấy mình sinh ra bên cạnh dòng sông.
Thớ đất đi qua giấc mơ của chiếc
cày chìa vôi, theo con trâu thời gian nhẫn nại, trên vạt ruộng tựa chiếc khăn
vuông đội đầu của mẹ mở ra bọc những hạt mùa sau.
Đi qua giấc mơ vụn nát những bờ
vùng bờ thửa, có hàng phi lao hát mãi lời ca mang quá khứ hay tương lai không
giới tính. Lồng ngực ta hay hộp đàn, cộng hưởng những âm thanh xoay ngược tháng
ngày. Có chiếc cọc mơ dưới lòng sông nảy lá, có nắm bùn già mơ một lần được trở
lại bùn non.
Hạt giống mới nảy mầm trên đất,
gọi dòng sông lên tiếng thở sâu, cùng mương máng dọc ngang đến giờ mở mắt.
Đã tỉnh lại cánh đồng mỏi mệt
trong hạt mưa vang tiếng sấm đầu mùa, những khoai sắn tự tin trong đất, lúa
chạy thẳng hàng chân không vướng vào nhau.
Nắng đã đến dìm bóng đêm trong
ruộng ngấu, trong miệng con cua con cáy đang sủi bọt, trong bàn tay loại đóm mạ
già, trong cái chết đi cho sự sống nảy sinh.
Dìm úa vàng nơi bờ cỏ ven đê, trổ
đọt mầm cho câu thề đồng vọng. Nắng hội tụ ngẫu nhiên vào mỗi phút giây, nắng
mênh mông thôi rộng thôi xa. Nắng căng dây phơi hong khô quần áo, làm mềm hộp
xi đang tơ tưởng những đôi giày.
Bóng ta không còn phân vân trên
vách liếp muốn lưu giữ hư danh và sủng ái mơ hồ. Bóng minh bạch trên mặt gương,
trên tường vôi, đá ốp, trong tơ nhện vô tình ràng buộc hạt sương làm thổn thức
cỏ non.
Ta theo bóng những cây cầu bắc
qua sông lờ lững, qua trễ nải lo âu của hoa cỏ đôi bờ, qua cái miệng xoáy nước
ngây thơ chưa biết nói, qua hồn người chết đuối không biết bơi.
Còn bóng ai in trên quả chuông, loa
kèn, tang trống. Nơi ấy Phật-Thích-Ca và Chúa Giê-Su cộng hưởng, làm sự lặng im
cũng nhấp nhô chuyện trò trong khoảng rỗng ban mai.
Sinh ra từ ngọn lửa và ánh sáng,
bóng chạy theo mình, cái có có không không duy nhất mắt ta nhìn thấy được.
Tiếng trẻ con hay tiếng nước chảy
vào ruộng cạn, để nước mắt trở thành ánh sáng. Ta lại dỗ chúng bằng những gì có
trong bóng cánh đồng trước mặt. Bằng con gà nhựa mái mơ cục tác và con chó bông
sủa liên hồi từ chiếc bụng đầy pin.
Trong trò chơi có màn huỳnh quang,
tự tay chúng đi tìm công chúa. Quỹ đạo vệ tinh ngay trong ngón trỏ, đưa chúng
bay vào khoảng cách những ngôi sao.
Chúng học được lòng nhẫn nại và
cao thượng của màu xanh trên tầng ô-zôn, lẽ công bằng của đại ngàn đã xếp chỗ
cho từng chiếc lá, sự hào hiệp của con sóng cả, biết tìm đường về lại cánh đồng
chiêm.
Về hội làng kéo lá cờ thần, lá cờ
phần phật bay ngọn lửa đun nồi cháo thí, gọi những nỗi đau trở mình phát sáng,
những linh hồn chập chờn bóng nước, đầu thai về cùng tái tạo mùa sau.
Trong tàn hương, bã trầu có lời
ca từ phôi thai ta đã nghe, từ những kiếp nào ai đã thuộc. Mẹ nhai trầu và cha
thắp hương. Tàn hương, bã trầu thành thang thành thuốc.
Ta học lên dây nhị hồ bằng cách
áp mặt mình vào lưng con sóng, nghe cõi lòng căng trên mặt trống, chọn gốc cây
để tiện dùi đẽo mõ và học cách lấy những ngón tay của ban mai lau rửa các sênh
tiền.
Hiện dần lên từng mạch sông Mê
Kông, sông Mã, sông Hồng... Những dòng chảy nghìn xưa đang âm thầm cuộn trong
lõi chì, ruột bút, bàn tay ngỡ ngàng trên trang giấy trắng tinh.
Hình Tổ quốc ngàn năm đóng đinh
vào ký ức, mang nét vẽ dáng tổ tiên ta đội nón đứng bên trời. Giờ Tổ quốc cùng
tôi mỗi buổi sớm lại tưng bừng tái hiện, mang khuôn mặt mình thời mọc tóc thay
răng.
Khi bóng cộng hưởng với hình thì
dấu chân cộng hưởng với bàn chân. Mỗi giọt nắng gieo xuống đất đai dồn tụ trong
ta bao nhiêu sức lực. Ta ngỡ hân hoan đang hạ thủy con tàu.
Ngỡ dây níu gỡ ra từ cột bích,
con tàu đi hay lưỡi cuốc lưỡi cày lao vào trong đất. Biển tựa mặt chiếc trống
đồng vừa mới đào lên.
Chương
IV: Nỗi đau phát sáng
Mặt trời lên
Một vị quan tòa
Từng nỗi oan
Dẫn ra từ bóng tối
Từng cái chết
Dẫn ra từ bóng tối
Mặt đất uy nghiêm
Minh bạch
Nhân từ.
Những then cửa
Những cọc chèo
Những cán cờ
Những roi ngựa
Những trang thánh kinh vàng ố
Những con dao ém trong chéo khăn
Những chiếc lưỡi mọc xương
Những mũi tên bắn lén
Những khuôn mặt bịt kín
Những vỏ đạn gỉ hoen mở mắt
Những nét vẽ ăn gian trên tấm bản
đồ
Những nét chữ đóng đinh vào lí
lịch
Những trái tim vừa được kích hoạt sau phẫu thuật
Những giọt nước mắt chẳng khô
chạy nhanh về đất
Cùng ngọn cỏ hoàn hồn run run
xưng tên...
*
Ta với gió
Lần vào cung cấm
Vàng son một thời
Hưng thịnh mấy triều vua
Xiết qua hành lang
Bao lơn, bậc cửa
Tiếng các cung phi, vũ nữ, a
hoàn...
Những hạt bụi vô danh
Phủ kín ngai vàng
Vun chúng lại
Từng bầy ngơ ngác
Lũ gian thần
Lấp lênh khuôn mặt
Nơi phòng the từng thu xếp thế
gian.
Ngày Trạng Trình Nguyễn Bỉnh
Khiêm từ quan
Mây trắng Bạch-Vân-Am thẫn thờ
bao thế hệ
Khi Nguyễn Trãi kề đầu dưới lưỡi
dao đao phủ
Đá lở Côn Sơn phun mạch nước lên
trời.
Một người để nước mắt rơi
Mặn mòi lăn khắp mặt người yêu
thương...
*
Máu xương mở những con đường
Tìm đến một chân trời mới
Dấu chân ấp trong cỏ dại
ấm dần sỏi đá hoang vu.
Bàn tay lần vén sương mù
Gọi nghe vọng vào tít tắp
Tim ta đốt lửa nguyên sơ
Cho tóc sáng thành ngọn đuốc.
Soi vào lịch
sử chiến tranh
Những nền
văn minh hủy diệt
Xin gọi lay
từng cái chết
Tái sinh
cùng những bình minh.
*
Những người
mẹ
Người vợ vô
danh
Mất con
Mất chồng
sau cuộc chiến
Những hòn đá
vô tri
Mà dại ngây
Âm tính
Vọng Phu!
*
... Giờ
những anh hùng nghe tiếng gọi u ơ
Mặt người
thân nhọc nhằn nấp sau bát mẻ
Tiếng mọt
nghiến hoàng hôn khép mở
Viên đạn hạt
mưa xiên từ lỗ thủng mái nhà.
Nỗi khắc
khoải buông vào hừng đông nhện sa
Bàn tay chai sần mong se thành tơ
sợi
Giăng mắc đó đây bao giọng nói
không đầu không cuối
Những cây rơm u mê, ngớ ngẩn dưới
mưa dầm.
Ngỡ chiến tranh về theo sau lưng
mình
Phòng lạnh cơ quan thoảng mùi
thuốc súng
Nọc độc chạy trong công văn, dây
điện thoại, bò cả vào vi-tính...
Những dại khờ mắc bẫy dưới bình
minh.
Lẽ phải vùi chôn trong đơn thư
nặc danh
Đồng tiền lật ngược trang hồ sơ
khởi tố
Có mặt quỷ sau mặt người lấp ló
Quỷ thì run mà người thì buồn.
Nơi chân trời còn mờ hơi sương
Người đốt lửa đi tìm sự thật
Lựa mái chèo xuôi theo sức nước
Và cánh đồng nín lặng qua đêm.
Cứ thầm mong sao mỗi trái tim
Có một ngọn đèn
Trong buổi giao ca thế hệ
Nơi nguồn sông đổ vào biển cả
Vội vã hoàng hôn
Vội vã bóng đêm.
*
Có cái chết không tên
Cắn răng thời bao cấp
Nỗi đau không nhãn mác
Nghèo khó được tấn phong.
Có cái chết không tên
Vẹo xiêu nền văn hóa
Kẻ châm lửa đốt đền
Thu chuông và giữ mõ.
Có cái chết không tên
Trồng khoai... cuốc sân gạch?
Nơi cha mẹ đã quỳ
Vết thâm còn trên đất.
Có cái chết không tên
Êm như xoa như vuốt
Đeo mặt nạ, phấn son
Mang thời danh mẫu mốt.
Có cái chết không tên
Của những ai đang sống
Vô hồn mà di động
Lơ vơ trong rừng người.
Một người để nước mắt rơi
Mặn mòi lăn khắp mặt người yêu
thương...
*
Khi phá bỏ bức tường BERLIN
Khi Xô-Viết-Liên-Bang tan rã
Nắng đã gắt gay rồi
Lại càng gay gắt quá
Nhân loại đi chếnh choáng dưới
mặt trời...
Muôn ngàn nỗi đau giăng biển báo
nơi nơi
Chưa ngăn nổi những giao tranh
tàn khốc
Dầu lửa và thức ăn, tôn giáo và
sắc tộc
Ta ngỡ mình đã gặp tên sát nhân
bị giải đến LA HAYE.
Trên mạng lưới thông tin đại
chúng hàng ngày
Chuyện giải thoát con tin, chuyện
đặt bom khủng bố
Những chiêu bài tự do, nhân
quyền, dân chủ...
Thiện-Ác bây giờ cùng lôi kéo văn
minh!
*
Ta nắm tay nhau
Dưới mái nhà mình
Những vết sẹo
Biết tự mình phát sáng
Trong thẳm sâu
Giọi vang giếng cạn,
Những con đường
Và trong cỏ hoang...
Tiếng cười lan giữa nhân gian
Vọng đi muôn kiếp như đang cùng
thời
Một người để nước mắt rơi
Mặn mòi lăn khắp mặt người yêu
thương.
Chương V:
Đằm thắm mặt người
Những mặt người chờ đợi dưới hừng
đông
Nỗi đau sáng lên soi niềm vui
dung dị
Không gian, thời gian mách bảo
bình minh
Tiếng cười nói ân tình rạng rỡ.
Bao nhiêu cây lá
Tỏa ra tiếng rừng
Bao nhiêu giọt nước
Cuốn thành dòng thác
Bao nhiêu héo khô
Cháy lên ngọn đuốc
Bấy nhiêu mồ hôi
Làm nên biển người.
Biển xưng Ta
Biển xưng Tôi
Cho muôn con sóng biết nơi tìm
về...
*
Vợ con, hàng xóm, bạn bè...
Triền sông cỏ mịn ta về thảnh
thơi
Đã xa dị hợm tô bồi
Ganh ghen, kỳ thị chìm nơi biển
đầy
Sóng xô nối với bàn tay
Xây kè san lấp những ngày bão
giông
Mắt nhìn gạn đục khơi trong
Đau không sợ, chẳng ngông cuồng
khi vui.
Bên nhau bịn rịn trăng cười
Tóc em xanh mát một thời xa sau
Thoáng đâu vại nước hoa cau
Nơi cha mẹ đã tin nhau một đời
Gió vun triền bãi đắp bồi
Tạ ơn ngày tháng lần hồi lênh
đênh
Mồ hôi đổ xuống thác ghềnh
Buồn vui giọt nước mắt thành biển
khơi.
Tiếng em rồi tiếng con cười
Rộng thêm căn phòng ta ở
Anh hồi sinh tuổi ngây thơ
Đùa vui hồn nhiên tở mở.
Con đang khai hoa đậu quả
Ngự trên ngực mẹ ngực cha
Cây bám vững vào mạch đất
Rễ sâu cành lá la đà.
Đằm thắm mặt người gần xa
Cho con hiện thân da thịt
Ra đi từ muôn năm trước
Bàn chân mới tới bây giờ.
Hôn con cha
vui ngẩn ngơ
Diều đã bay
lên tít tắp
Thung thăng
đàn cá nô đùa
Hồ nước buổi
chiều trong mát.
Mẹ cha lần
theo nguồn mạch
Muôn trùng
nối với tao nôi
Lòng người
âm âm tiếng đất
Bao dung
nhân ái lẽ đời.
Biển là Ta
Biển là Tôi
Cho muôn con
sóng biết nơi tìm về.
*
Thổi vào
cánh gió đam mê
Lá buồm thế
kỷ đi về lộng khơi.
Nhân gian người vịn tay người
Nối vào ngọn bấc lửa đời thắp
lên.
Ta cùng nhịp thở đất mềm
Một mình nảy lộc trong đêm mưa
phùn.
Chiều về cơm trắng đũa mun
Sáng ra thơm thảo tạ ơn mùa vàng.
Lần hồi đò cạn đò ngang
Đưa ta qua những lỡ làng khúc
sông.
Khi vờ vĩnh, lúc nhạt suông
Dẫu từng nanh nọc, buông tuồng,
xin tha!
Khi mù mịt, lúc chói loà
Nghe ai gọi bỗng nhận ra con
đường.
*
Dù ở cuối làn hương
Hay làm viên sỏi nhỏ
Bị quên lãng ven đường
Vẫn mong chờ ai đó
Bỗng vô tình nhặt lên
Lại cuống quýt gọi tên
Lại bốn mùa xao xác
Lại lo toan thường nhật
Với thiêng liêng thuở nào
Và mơ mộng chiêm bao...
Và thương yêu khao khát
Lại gọi tên cuống quýt
Hỡi bé bỏng sinh linh!
Hỡi bé bỏng trái tim!
Trong vòng quay trái đất
Dưới mặt trời thổn thức...
Xin người hãy gọi tên
Cùng vang muôn tên gọi
Tôi dẫu là viên sỏi
Hay cuối cùng làn hương…
*
Chân lý cũng giản đơn
Tựa mặt người tốt bụng
Tựa mặt người đằm thắm
Nhẹ đi bao lo lắng
Hằng thường hay vô thường.
Tia chớp đơn phương
Tiếng sấm vọng bốn bề
Đám mây bỗng tượng hình bao khuôn
mặt
Những hình hài tưởng chừng đã mất
Theo hạt mưa cười nói giữa không
gian...
Ngồi chờ mưa tan
Đi tìm một nhịp điệu khác
Hạt mưa
Cung
đàn
Nước mắt...
Nhịp điệu hoá nhịp cầu đón bước
người sang.
Chương VI: Cộng hưởng II
Tất cả đã thức dậy khuấy loãng
những u mê cho rõ khuôn mặt mình để chờ đón ban mai. Vầng mặt trời vừa tìm được
lối ra khỏi đêm tối. Đàn sao mộng du thôi không phát sáng, hoảng hốt theo nhau
trút lại màn đêm sũng ướt ao tù. Bầu trời cánh đồng tơi ra và cây cối nghẹn
ngào tiếng ban mai ngấm vào mạch đất, ngấm vào ngực ta làm tế bào vụt mới tinh
sương với đợt sóng ùa về bồi đắp. Đám mây mỡ màu phồn thực trôi đi, mục ra cho
kịp thời vụ. Bằng tiết tấu và giai điệu khác, âm thanh đầu tiên vang lên từ lắc
lư cọng cỏ gai, âm hưởng hoành tráng dồn nén không gian cộng hưởng rền vang,
chút nữa thôi là sẽ bắt đầu.
Chân tay ta vừa rút khỏi những
huyễn hoặc giấc mơ, ngón còn tê cứng một đời cuốc cày liềm hái, một đời tay
phải lệ thuộc vào tay trái. Cả hai bàn tay lệ thuộc vào nỗi ú ớ toát mồ hôi của
cái chết lâm sàng, chỉ biết cứng đơ mặc cho cơn bóng đè trùm lợp. Giờ những bàn
tay tự do thức dậy, biết cộng lực cho nhau khi bình minh đang đến tái sinh.
Từng cá thể e dè tự xưng danh,
mang nỗi khát khao tự nhiên của hoa thơm cỏ dại. Những cánh hoa nhỏ nhoi tự tin
đứng trên đài hoa. Không gian giãn ra cho chúng thổi lên trời cao bao giọng
điệu bất tận, làm hơi thở con người ngân lên tiếng chuyển mùa cùng thời tiết,
đất đai.
Nghe trong đám đông cộng hưởng
những giai điệu cá tính, tựa hào quang hắt lên từng khuôn mặt, đan xen nhau rồi
kết thành ngọn tháp. Ở đó quả chuông trái tim đã được kéo lên...
Cá tính hoà đồng với quy luật
thiên nhiên, cho ta nhịp nhàng, cho ta nguôi ngoai, cho ta thổn thức...
Tuân theo luật mà dồi dào cá
tính. Cái Tôi tận cùng dẫn tới cái Ta.
Khi làn hương thanh cao bí ẩn ra
đi, nặng trĩu đài sen cõng trên lưng mùa hạ. Những chiếc lá nằm mơ được hái về
gói cốm, lũ ve sầu còn ngân lên lời xưng tụng cuối cùng.
Chân chim nhấc lên để đôi cánh
được đường bay tung hứng. Ta biết ơn khoảng không và thời khắc cho rực rỡ bắt
đầu, cho hương thơm sắp sửa...
Giai điệu tự do đầy cá tính vang
lên cho cả mùa cá mòi áp lộng. Trong hơi ấm mưa phùn quyện với sương mù bao
phủ, chúng từ giã biển khơi bơi ngược về nguồn, quần tụ trong cơn phát dục khát
khao, biến hạ giới thành thiên đường trong náo nức những niềm hoan lạc.
Cá tính và pháp luật, tự do và
trách nhiệm. Từ chiếc cầu bập bênh trong vườn trẻ công viên, đến đôi cánh yếu
mềm hôm nào còn khép trong vỏ trứng, giờ đã đập lên những nhịp đầu tiên.
Trầm đục và thanh cao có mặt đất
và bầu trời cộng hưởng. Bắt đầu là ngọn gió thổi vào chân tường, hố móng... Đến
những cửa sổ tầng cao để ngỏ đêm đêm.
Ngọn hải đăng lại yên tâm đứng
vững trước phong ba, khi chân đế sóng xô sạt lở vừa xây lại. Những chân vịt đã
tuân theo tay lái. Những nỗi lo âu nghìn trùng xa ngái vừa an toàn đậu xuống
đường bay.
Người cùng thời nhìn rõ đường đi
nhờ những nỗi đau hắt sáng phía sau lưng, hắt sáng gương mặt người đằm thắm. Đã
bắt đầu nghi thức mới, tự nhiên hơn và tự tin hơn, khi hồi chuông dồn nén, dõng
dạc bay đi xô đổ tháp ngà.
Quyền sở hữu ở bên ngoài
Thiện-ác. Ấy là điều những cuộc chiến tranh học được, để chính trị là cái nôi
đạo đức cho cái thiện sinh ra, lớn lên và được kế thừa.
Những bước chân cộng hưởng vỗ về
đất đai, những ánh mắt tụ dồn thành tia chớp, báo hiệu cơn mưa hân hoan từ phía
cánh đồng.
Hạt giống để dành được gieo vãi.
Ta cũng gieo vãi vầng trán ta vào chân mây hy vọng. Như tháng ba ra đồng trong
tiếng sấm. Bùn đất dưới chân làm ta tươi tốt. Xin học cách kết hạt của mùa màng
trong mỗi nguồn cơn.
Lại giản dị khiêm nhường cùng với
hoa sen, cùng chim ngói, phù sa, đất mật...
Chim Lạc bay lên trong tiếng
trống đồng, ngự vào khoảng không thiêng liêng rộng mở, chờ những giấc mơ đổi
khác cuối hoàng hôn. Cộng hưởng cùng bạn bè, đồng chí, vợ con... Cùng giấc mơ
trước thềm thế kỷ, để không còn những ngón tay rã rời (ngón duy cảm, ngón thì
duy lý). Mà tất cả là những ngón tay chân thực, hòa đồng trên một bàn tay.
Dù là mạch ngầm, con suối, dòng
sông, mỗi giọt nước đều căng mọng, vạm vỡ hơi thở biển, thổn thức và xao động
như vừa đổ xuống từ đầu nguồn ngọn thác. Áp lực chuyển vần đang cuống quýt hồi
sinh cho đất, rần rật chạy từ tế vi cuối rễ, đến màu xanh um tùm trên những tán
cây.
Đầy ắp những râm ran cộng hưởng
trong các chiều không gian, thời gian.
Và anh thấy cái hôn đầu tiên của
chúng mình hiện về như một kẻ thứ ba, biến hai ta thành đôi tình nhân khác.
Diệu kỳ thay sự khác thường kia lại sinh ra từ chính chúng mình.
Anh sẽ nói cùng em trong một
trường sinh học khác thường, dù anh biết có muôn trùng khoảng cách.
Chương VII: Mail cho em
Gửi vào mã số nbn2761965...
HAI GIỌT SỐNG GẶP NHAU VÔ ĐỊNH EM
KHỎA ANH LÊN TỪNG ĐỢT SÓNG CHÌM DẦN VÀO DA MỊN TÓC TƠ TRUYỀN BẰNG MÃ RIÊNG
ĐƯỜNG CONG THƠM THOẢNG BÍ ẨN TẦN SỐ RUNG MỞ VÒM THANH ĐỚI ÂM TRỢ DƯƠNG PHÙ HÀM
RĂNG ĐỦ SỐ MẶC CHO KIỀN KHÔN BIẾN ĐỔI ANH THƠM THÀNH HẠT SEN GIÃ BIỆT BÙN NÂU
MÔI EM NGẬM NGÔI SAO HƯ VÔ CHIẾU MỆNH MÀ ANH CHẲNG BIẾT CHẠY QUANH TUỔI THƠ
CHÂN ĐẤT LẤM LÁP ÁNH SÁNG CHÓI CHANG MÊ MẢI TÌM NGÔI SAO NẰM TRONG ĐÁY NƯỚC
BÌNH ĐÊM KHI ĐÔI MÔI TA GẶP NHAU BỖNG GIỌT NÀY THẤY GIỌT KIA LÀ MẸ TRÊN VẦNG
TRÁN LONG LANH HIỆN RA VÔ SỐ NHÃN CẦU HỘI TỤ MỘT QUANG NĂNG MÁU ỨA ƯỚC TÍNH
NHỮNG ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐỂ TRÔI QUA THẾ KỶ CHÚNG KHÚC XẠ TRONG TA NHIỀU KHOẢNG
CÁCH KHÁC THƯỜNG CHẠY VỘI VÃ TỪ NHỤY HOA ĐẾN CHÂN ONG VỪA RÚT GỌN KHÔNG GIAN
RỜI TỔ XIN NGỌN KHÓI NHU NHƯỢC CẢ TIN ĐỪNG RỜI NGỌN LỬA MÀ THỜ PHỤNG NHỮNG ĐÁM
MÂY PHÙ PHIẾM LẠC LOÀI ĐÃ CHẬM HƠN NHỮNG LƯNG ĐỒI QUÈ CỤT TAY CÀNH CHÂN RỄ XÓI
LỞ NGÃ GỤC DƯỚI CHÂN CƠN LŨ NGÔNG CUỒNG NHỮNG ĐÁM RƯỚC RÃ MỀM CƠN KHÁT QUẰN
QUẠI VÀ BẮT ĐẦU MÊ SẢNG TRONG XOAY VẦN MỘNG MỊ MÌNH LẠI NGỌT LÀNH VÀ ĐƯỢC TẮM
MÁT LÙA TỪNG HẠT LI TI VÀO CAO HOANG PHỦ TẠNG RỒI BỐC HƠI TRONG TẤM CHĂN MỀM ẤM
ÁP BAN MAI ĐỌNG TRÊN MẶT BÊ TÔNG CHẤT DẺO ANH CỐ VỌNG VÀO HỔN HỂN THIÊN NHIÊN
NGÔI NHÀ KHỔNG LỒ VÔ CẢM CHẶN ĐƯỜNG BAY NHỮNG CÁNH CHUỒN CHUỒN BÊN CÁNH DIỀU
ĐỘT TỬ TRÊN MẠNG DÂY CAO THẾ NHỮNG CHÂN TRỜI CUỒNG CHÂN BỊ THƯƠNG LÊ ĐẾN KÊU
CẦU GẶP CÁNH CHIM HOANG GIÓ VỘI VÃ NỐI VÀO LÁ PHỔI ĐÃ XẸP GIỜ LẠI PHỒNG LÊN
PHẢI LỢP NHANH MÁI LỀU CHE KỶ NIỆM RÃ RỜI CHÚNG LANG BẠT VỀ TƯƠNG LAI VÀ HỐT
HOẢNG GẶP LẠI ANH TƯỞNG ĐƯỢC SINH RA BẰNG PHƯƠNG PHÁP NHÂN GIEN NHÂN BẢN ANH
THẤY MÌNH LẠC CUỐI CON ĐƯỜNG RA NGOÀI BẢN NGÃ GIỌNG NÓI VỠ TAN HAY TIẾNG THÉT
VÔ THANH CỌC NHỌN LÚT SÂU VÀO HUYẾT QUẢN MÁI LỀU CHE CƠN MƯA A-XÍT LÀ NHỮNG
DANH TỪ GIỐNG CÁI TRUYỀN TINH ANH TỪ HOA THẬT SANG CHO HOA NHỰA TIẾNG CHIM RỪNG
KHAI MỞ KHẨU HÌNH CHO BĂNG GHI ÂM LÀM MỌNG THÊM NHỮNG GIỌT SƯƠNG MAI MÂY HOÀNG
HÔN DÌU CÁNH CHIM VỀ MÀN HÌNH KHÔNG GIAN BA CHIỀU ẢO ẢNH NHỮNG BÀO THAI NHÂN
TÍNH NHÂN SINH KHAI NHỤY TỤ HÌNH HÀI CẠNH NÉT CONG ĐOẠN THẲNG CHƯA THÀNH CON
ĐƯỜNG ĐÃ GẶP BÀN CHÂN TA GỌI NHAU ĐỂ MÁU HỒNG THÔNG VỀ TỪNG KINH MẠCH XUÔI
CHIỀU TRONG THỜI GIAN LỘN NGƯỢC CẦU NGUYỆN BAN MAI CHO TÌNH YÊU THUẦN PHỤC ĐƯỢC
VẬT CHẤT LẪN PHẢN VẬT CHẤT THEO MÃ SỐ ĐÃ CHỌN CẢ DIỆP LỤC MÁU HỒNG CÙNG LINH
CẢM ĐANG LIÊN HỒI TRUYỀN TỚI NƠI EM
Chương VIII: Trái tim giải thoát
Tiếng chim đập cánh đâu đây
Giọt mưa chạm ngực nước đầy rưng
rưng
Dáng cây ngơ ngẩn buông chùng
Trái tim Nhóm lửa ngập ngừng ánh lên.
Qua rồi mộng mị liên miên
Rạng đông duỗi mở ngoài hiên rì
rào
Ta đem bài học trăng sao
Dạy con đom đóm bên ao lập loè.
Cánh chim, vây cá thia lia
Nhà cao chẳng phải xa lìa bóng
cây
Người đi cơm áo nặng dày
Bước chân cội rễ giang tay vững
vàng.
Thiên nhiên động tiếng mùa sang
Dấu chân trong cỏ mỡ màng trổ hoa
Quả thơm trĩu ngọt la đà
Tạ ơn sương đọng vái xa chân
trời.
Nhỏ nhoi giữa đất giữa đời
Lương tâm cỏ mịn cây tươi giữ gìn
Hoa thơm tìm cánh tay vin
Trái tim giải thoát muôn nghìn
nỗi đau.
Ngực réo vang tiếng con sóng xa
em đập vào chân kè, vách núi.
Bằng góc mở và cự ly khác, ta dõi
vào không gian mới lạ con đường.
Qua biên giới địa lý bị thương,
sinh linh không lý lịch vừa được nhân gen hay bản thể thiên nhiên nín lặng chết
lâm sàng.
Từng mạch li ti trong không gian
trái tim bật đèn hoa đăng và lưỡi ta vô tình nếm thấy ánh sáng có vị ngọt.
Tiếng thở dài bay đi lớp bụi thời
gian, ta sửng sốt thấy hồn vía tổ tiên trong nét hoa văn đình làng, trống đồng,
ngọn tháp... Những thân phận khóc cười đêm ngày làm kén ở hồn ta.
Từ cách điệu mặt người, bông huệ,
bông sen... Thấy bất kỳ khoảng không nào đều linh thiêng, bí ẩn.
Tỉnh dậy trong sự nhận biết nhỏ
nhoi, cô đơn, mềm yếu. Sự nhận biết làm ta can đảm và tự tin hơn để lại ra đi
từ khoảng không kia. Những khoảng không mang sức mạnh cơn lũ ào qua hố thẳm
nghi ngờ, con nước tỏa lung linh ánh sáng nhân từ hối thúc.
Tổ tiên hằng dạy ta cởi mở, buộc
ràng. Làm chiếc gáo úp lên vại nước. Chiếc đàn bầu một dây ngân nga...
Trái tim sinh ra bao dưỡng sinh
bền chặt, giờ ngự trị trong không gian rộng mở, làm vòm cửa những phòng khánh
tiết, chiếc đu bay vòng cung trong vườn trẻ, hình dáng những thân tàu hay những
vệ tinh đậu vào quỹ đạo.
Và réo vang những bàn tay chạm vào
mạch hồ vôi vữa, những y cụ trở mình trong phòng mổ, những nút bấm vô cùng nhạy
cảm và nếp nhăn trên bán cầu đại não quyết định tầm chiến lược vĩ mô.
Khi mười chết một sống, mối hiểm
nguy như tảng đá lăn vào lồng ngực làm thức dậy trái tim dại khờ.
Trái tim nhân từ ngờ ngẫn dắt ta
đi.
Sương mai, cỏ mịn, hoa quỳ
Lơi tay bóng tối siết ghì vực sâu
Bông lau đã bạc mái đầu
Vu vơ cánh hạc bay đâu lại về.
Từ lưng sóng đến chân kè
Hạt cơm xoay xở bốn bề bão giông
Ta và ngọn lửa bập bùng
Trái tim thưa gửi những vùng
không gian.
Hoàng hôn gọi lá về ngàn
Mây buông gió rải chiều khoan
nhặt chiều
Chim trời cá nước thương yêu
Nâng niu che chở bọt bèo lênh
đênh.
Một trong hai lại rằng lành
Tự tin tới cả mong manh cánh
chuồn
Nhện sa quấn quýt hương thơm
Trái tim mở một cánh buồm ban
mai...
Trái tim khát khao làm giày dép,
khát khao làm con đường, khi gót chân trẻ thơ chập chững đặt lên mặt đất.
Chờ đợi chúng trong bóng cây, mặt
nước... Khắp trần gian hơi thở phập phồng, những run rẩy dây truyền trong phù sa
và mùa màng, củi lửa và sấm chớp.
Trong tiếng dội âm thanh đô thị,
trái tim lại tru lên tiếng gọi đơn âm thời hồng hoang tiền sử, biến thân xác ta
thành đảo xa, vách đá, rừng hoang...
Bàn tay săn bắn và hái lượm giờ
tìm đường lên vì sao và xuống các đại dương. Ta bỏ lại phần Con để đến với phần
Người không phải không có lúc bị bản năng hành hạ.
Ta đã qua nền văn minh dựng nước,
những khoa học chiến tranh, từ văn minh cơ học đến ngưỡng cửa của văn minh tâm
học.
Trái tim là khoảng sáng tầm nhìn,
vin một nhành hoa, nhặt vài chiếc lá... Một viên cuội vô tình an ủi trái tim
ta.
Tiếng chuông mùa xuân ấp lên vòm
ngực âm u hang động, vọng tiếng tổ tiên khàn đặc gọi tên mình.
Chương
IX: Cộng hưởng III
Hứng ánh trăng xanh
Mang vào dệt lụa
Nung thành vôi vữa
Hay làm thủy tinh.
Chim hót lặng thinh
Mấp máy cái mỏ
Hiện lên tần số
Vi mô, vĩ mô.
Tử vi và thơ
Làm từ vi mạch
Suối nguồn róc rách
Nghén ao hồ đầy.
Có ai qua đây
Hôn nhau mê mải
Rô-bốt loay hoay
Trái tim kim loại.
Biển có dài dại
Đất có ngây ngây
Mặt trời vẫn thức
Ở trong đế giày.
*
Ta đã băng qua
Day dứt cỏ gai
Vui buồn phủ rêu
Đớn đau đá sắc
Vẫn có trái tim trong ngực
Sáng ấm gót chân mặt trời
Khoan sâu vào đêm
Chạy qua bóng tối.
Những mặt người thắp trên ngọn
sóng
Triều lên trong lành rười rượi
bình minh
Vỗ vào từng ngách nhỏ không gian
Tiếng âm thầm biển động
Những góc khuất nằm nghe
Dòng thủy lực tráng cường cuốn
xiết.
*
Từng dải nắng trải tấm lụa lên cửa mọi
nhà
Như chờ ta cắt lấy hình hài
Vội vã sau tiếng chim vừa cất
cánh
Ngỡ chiếc khung cửa và chính mình
thành tấm vải
Rồi nhẹ bỗng và bay đi cùng mây
trắng
Khát khao vá lành những ô trống
ban mai.
Xưa trái tim nằm ép trong ngực
mỏng một tấm bìa
Giờ tôi ướm lên mặt trời phổng
phao ấm nóng
Bằng đôi tay thợ may
Với chiếc kéo của người học việc
Khoảng vắng trên đầu là tấm lụa
xanh.
*
Đất đai dâng lên giai điệu mới,
tiết tấu mới cho bầu trời kia óng mượt
Muôn mép chân trời có bàn tay
người xưa và người nay níu giữ
Không gian mở ra chiếc áo khổng
lồ khi ban mai thổi vào bao dự định, giấc mơ...
Ta gọi nhau trước rạng đông lúc
còn mê ngủ
Ánh sáng tràn qua thanh bạch dịu
dàng
Anh cùng em tái sinh từ nước
trong, khí sạch
Nụ hôn bay lên tắm rửa bình minh.
Tán cây tỏa hồn người bên những
cao tầng
Ngước lên ta ngỡ gặp thánh đường
phía trước trời xanh
Cánh bướm vô tình bỗng thành kính
trổ sắc màu nghi lễ
Những cái chết đồng thanh một bản
thánh ca.
Bàn chân tương lai rồi sẽ đi qua
Bông hoa hiện thời dâng hương
ngợi ca nhân tính
Ánh mắt toả vào không gian muôn
hạt mưa dịu mát
Tiếng nói cười thơm trong lòng
trái cây.
Âm hưởng xa xưa chảy vào miệng
đất
Dòng sữa ứa lên cỏ cây tiếng
muông thú côn trùng
Bông lúa cúi đầu tạ gió mưa hòa
thuận
Hạnh phúc nhận ra mình trước mầm
cây, giọt sương hay lá mục
Ta run lên trong nhịp đập thiên
nhiên.
*
Ra triền sông ngóng hồn tổ tiên
Thả xuống nước tro than áo tơi,
nón mê cùng gạo muối
Nước biển dâng lên đón nước nguồn
chảy tới
Tương lai đến tìm ta bằng con
sóng vồ vập òa lên.
Đã thức dậy những đền đài bị chôn
vùi san lấp
Bóng đoàn người hành hương đổ dài
về phương Đông
Đất mới ngổn ngang vườn ươm và
phòng thí nghiệm
Hiện trên lưng hà mã những ký
hiệu tập mờ.
Không gian tựa chiếc bình cổ
khổng lồ mang đám mây thời gian rạn nứt
Dòng men ngọc ánh lên rồi đọng
xuống đáy mỗi hoàng hôn
Linh hồn bọc lấy tâm hồn
Bọc những sợi dây diều
Bay lên cao và cháy như sáp nến.
Và ban mai đến
Lũ trẻ ùa ra từ chiếc bình kia
Hân hoan chạy tới bến xưa
Vẽ hình hài thế kỷ sau trên mặt
cát bây giờ.
Chúng đặt thêm những khúc đồng
dao
Từ ánh mắt có ngọn lửa mát rượi
Bập bùng cộng hưởng mới
Vẹt một khoảng trống
Có thể ngẫu hứng bước vào điệu
nhảy
Bằng gót chân của thế kỷ sau.
Chương X:
Phía trước bàn chân
Lòng tốt của người cùng sự hài
hoà tự nhiên rồi sẽ thấm nhuần mưa xối vào miệng khoảng không đang hanh hao cơn
khát, làm tan loãng mọi giấc mơ chai cứng, vụn tơi thành từng mạch mát lành.
Sự rõ ràng và cả vu vơ vừa được
sinh ra phởn phơ tươi tốt, cùng lũ trẻ mới hoài thai đang tắm rửa dưới đài sen
chờ được đặt tên. Tất cả đã bật dậy khai sinh khi những hạt mưa ý thức theo bàn
chân ào ạt đổ về.
Tiếng người xưa vọng truyền qua
từng giọt nước mát lành tưng bừng sấm chớp. Vô vàn sợi thanh đới dệt lên giai
điệu ngoài cuống họng. Lộng lẫy qúa khoảng lặng im đồng vọng với bài ca phía
trước bàn chân, hoà âm tiếng động trong muôn giọng nói của mọi thời rung lên
bần bật.
Nghe dồn đổ âm thanh vào các đại
lộ ký ức, rậm rịch bước chân chạy ra từ tượng đài, những bức phù điêu... Chạy
ra từ lối mòn ngoằn ngoèo hoang dại bọc lấy cánh đồng ứ đọng nước mắt và mồ hôi
vừa thoát khỏi căn bệnh suy nhược phù sũng.
Trong sự e dè của bước chân chậm,
tiếng gọi ê a thoát qua cửa miệng, rồi vọng vào từng ngách nhỏ không gian.
Chạy từ bóng những đám đông từng
lên cơn thần kinh tập thể, những khu vườn âm u lời ru mà trái trên cành vẫn mãi
còn xanh. Đã tắt lịm tiếng tụng ca ve vuốt hư danh mờ ảo khi mặt người về thắp
lửa trong mưa.
Máu đã đọng xuống hàn gắn chân
trời rã rời bất lực. Qua những cuộc chiến tranh nghiền xay hủy diệt, những vũ
khí văn minh đời trước đời sau giết từng nhóm rồi giết người hàng loạt, thần
chết lùa hơi qua lưỡi kèn rách nát, nhân loại đã bao lần bị lôi lên câu rút
đóng đinh.
Những quả chuông trái tim đã nối
vào nhau cùng rung lên liên hồi thống thiết. Có thể lọc từ ngân nga một nỗi lo
âu, ai nấy cố che đi câu hỏi kiêng không nói mà cũng kiêng không viết (có hay
không cuộc Đại-chiến-thế-giới-III?).
Những chùm hoa luôn rủ nhiều dấu
hỏi ngẩn ngơ cùng nỗi trông ngóng nương nhờ ta của cái đẹp mong manh vô thức
trước hiên nhà. Bàn tay nắm vào nhau để giá băng xa lạ tan ra, để chim chóc
không rụng rơi từ bầu trời mà vỗ cánh bay lên từ mặt đất.
Nỗi khao khát đam mê cuống quýt,
ánh trăng là em, trái chín cũng là em... Em đất bền, em nước sáng, em chờ anh ở
phía sương mù, phía khuất con đường lờ mờ trước mặt. Và máu ta đã hóa tinh thần
làm ngọn đèn phía trước bàn chân.
Ánh mắt và nụ cười trong không
gian ngấm xuống thịt da, ta ngước nhìn về phía mặt trời ung dung hít thở.
Hạt giống vừa gieo phả sức sống
mới lên trang kinh Cựu Ước, thấy trăng sao lăn qua ngực mình êm ái bồi hồi. Đất
thôi thúc đọt mầm tách ra khỏi vỏ, vươn cánh tay mềm thừa nhận khoảng không.
Đã hé mở cánh cửa nền văn minh
tâm học, những linh hồn tâm hồn có đủ lương năng, lương tri rời thể xác tìm
nhau. Vượt gấp nhiều lần tốc độ ánh sáng, trái tim hiền lành rung động các vì
sao.
Giữa thiên nhiên ngỡ trong lòng
mẹ, giây phút bình yên cho ta thêm lặng lẽ, tạm biệt những sắc nhọn tinh khôn
để cảm nhận mình đẹp như bào thai, mới như phôi thai.
Khi đôi môi ngậm vào bầu diệp lục
hít thở non tươi thanh sạch, ánh sáng tràn qua những hốc sâu. Nghe rân rân
những mạch sông Mê Kông, sông Hồng, sông Mã... Lịch sử cùng cuộn chảy với bao
mạch ngầm tha thiết ngàn sau... Nối vào ta tựa những cuống nhau, những chùm rễ
cái.
Những bờ vai thức dậy và bắt đầu
chuyển động. Tiếng phù sa vỗ về dẫn dắt từng con nước, hay lòng tay các vua
Hùng giản dị dưới lòng sông.
Tiếng sét trong cơn mưa đóng dấu
bàn chân hay nghi lễ cho ta nhận mặt. Mây êm ái bay qua khoảng không thơ ngây
vừa được cắt rốn. Xin thấm đẫm ơn sâu các dòng sông đã đem ta vào thế kỷ sau!
Từng cung bậc trong các Cộng hưởng
đang mở những bàn tay vào không gian phía trước. Cùng thời với cả những người chưa kịp sinh ra
mà gương mặt đã hiển hiện trong vòm cây, bóng nước. Cùng thời với cả những người đã chết bởi
những từ ngữ hằng ngày ta vẫn thường gọi đến tên nhau.
Máu sẽ tuần hoàn trong các mạng
viễn thông tin học, soi sáng đến tận cùng mọi sinh linh, nỗi niềm ẩn khuất. Cá
thể vô danh cùng làm nên Tổ quốc hữu danh.
Từ trang giấy học trò thấy cử
động một dáng hình đất nước, tựa cánh tay săn bền giơ lên quả quyết, chỉ dẫn
những ngả đường trước mặt, hay cách vươn lên như tán xanh quang hợp ánh mặt
trời.
Khắp nẻo không gian đã giãn ra
cho tiếng trẻ con đồng thanh trong lớp:
Muôn năm con người! Muôn năm
thiên nhiên!
Hải
Phòng, 6/1998
M.V.P