Tập thơ GIÓ MANG MẶT ĐẤT ĐI - Mai Văn Phấn
23/01/2024
Mai
Văn Phấn
Tranh
của Gürbüz Dogan Eksioglu, Thổ Nhĩ Kỳ
Gió mang mặt đất đi
Giọt sương đến trái đất
Từng giọt
Chim bách thanh
Bông cỏ may
Mát trong
Ngựa hí
Thanh lọc gió
Đỉnh đèo
Quyện với thung sâu
Vệt sáng lướt qua
Không rõ tiếng hay hình.
Nơi
ánh sáng đứt gãy
Dừng mọi chuyển động
Những vong linh
Tụ lại
Bất lực
Nhìn dòng nhựa quánh đặc
Tuôn khỏi thân cây
Con vật bị cắt tiết
Máu chưa chảy hết
Vùng chạy
Kẻ gieo tội ác
Ngang nhiên
Chiếm lĩnh bóng đen
Nơi đứt lìa
Các quan tòa bị bắt
Trong vụ án khác
Đã biết
Chẳng ai hốt hoảng
Hay nghi ngờ.
Câu hỏi
Suy đồi
là gì
Không
biết
Giải
thích thế nào
Màn
kịch
Diễn quá
lâu
Tứ phía
Nhà nhà
đóng cửa
Sợ con
cháu
Tò mò
Thôi đi
chỗ khác
Mặc
chuyện
Người
lớn
Nói vậy
Cốt tự trấn
an
Thương
quá
Suy đồi
Là chưa
từng suy đồi
Như bây
giờ.
Ôn bài
Con
bướm kia không đẹp
Thật
tồi tệ
Soi lại
mình
Tôi ra
ngõ đây
Bước
chân phải
Hay
chân trái trước
Đánh
vần chữ Rơm - R - ơ - m
Rạ - R
- ạ nhớ rung lưỡi
Yêu
thương
Yêu thương
Đừng
quá lo sợ
Trái
tim vẫn còn biết đau.
Và dường như...
... Có
sóng lớn
Đến gần
...
Cuộc thử nghiệm
Hủy
diệt
Thoảng
hương hoa
Hay mùi
tử thi
Đã đảo
lộn
Hay còn
thỏa hiệp
Cuối đường
Hay bên
mái hiên
Căng
mắt
Nhìn thấy
hết
Rồi thản
nhiên
Bắt sâu
cho cây.
Kiên nhẫn
Ông bóc
Từng lớp
vỏ sự thật
Khoảng
trống kia
Hôm qua
Từng tôn
vinh
Điều
không có thật
Hôm kia
Tin về
cây cầu gãy
Chỉ để
răn đe
Hôm kìa
Loan
tin án mạng
Nhằm
giáo dục
Ông vẫn
soi
Từng
mẩu tin nhầm lẫn
Mờ nhòe
Có lúc
ông bóc
Hôm nay
Và hết
mọi hôm.
Biến thể gió
I.
Gió
nuốt cánh rừng
Rít qua
hàm răng sắc
Miệng
gió hôi hám
Đáng sợ
Thử
tiến vài bước
Thân
thể tôi nguyên vẹn
Chỉ
thấy kho ký ức
Bị
khoét rỗng
Giờ
nghĩ khác
Xin
biết ơn gió
Dù hung
hãn
Gió hãy
đi vào!
II.
Ở đâu
gió cũng đến
Điều gì
cũng biết
Gió
lượn quanh
Bàn tay
cầm giữ
Bí mật hàng
thế kỷ
Nhìn kỹ
Khóe
mắt người ấy
Đã vô
hồn
Biết rõ
Trong
bàn tay kia
Gió vẫn
lượn.
III.
Đưa
hương
Từ vườn
nhà giàu
Chia
cho người nghèo
Vuốt ve
kẻ khó
Gió
mang tiếng
Giả dối
Tiếp
tục dịu mát
Gió khai
tâm
Diễn
thuyết
Nhắc lại
Điệp
khúc vi vu
Mơ hồ
Thất
bại
Hay gió
chưa muốn
Công nhận.
IV.
Ngăn
gió đi lại
Cấm
phát ngôn
Loại
gió
Khỏi
cuộc chơi
Mọi vật
Không
cần chuyển động
V.
Khắp
nơi
Vẽ chân
dung gió
Vẽ nếp
nhăn
Trên
mặt bùn lầy
Lòng
đất âm u
Cam
chịu
Vẽ con
bù nhìn
Giang
tay giữ cánh đồng
Cuối vụ
Chim
không về nữa
Vẽ bóng
đen
Bức
tường khó xóa
Hình
nhân bả lả
Chẳng
biết giận hay yêu
Có máu
liều
Gió đã...
Và sáng
mai
Gió hiện
nguyên hình.
Đôi
dòng
Chim Sơn ca
Vẫn hót
Cá trong lồng bơi đi
Chẳng ai ngăn
Con đê vỡ
Lúc vang tiếng sấm
Sao đổi ngôi
Người thấy người không
Nay cũng khác
Vài điều cấm kị
Đoán vội vàng
Chẳng rõ nguyên nhân
Chậm nửa bước
Đã sang mùa khác.
Đôi
chim
Vội vã nép vào nhau
Dù không có gió
Trái cây vừa chín thơm
Cả trong lẫn vỏ
Tiếng chuông không lan xa
Vọng vào đất sâu
Đôi chim thành trái chín
Hành tinh đơn độc.
Quá
nhanh
Không nhìn thấy
Dấu chân
Ban mai
Sông đã mở
Đường dễ đi
Dẫu còn len lỏi
Tiếng chim
Gọi bạn tình vỗ cánh
Tôi ngước lên
Nắng mới
Không cao ngạo
Cũng không tự ti
Trong túi có gì
Vội lấy
Để đặt cược.
Cây
I.
Bên
hạt mầm
Cùng
đợi cơn mưa
Bao
non bấy
Bọc
trong đêm tối
Anh
giấu đi
Thô
nhám vụng về
Mưa
trong mát
Đất
đai đã thấu
Cùng
bật lên
Chung
một lá mầm
Mơ
thật sâu
Một
mùa diệp lục.
II.
Cây
đợi ở đây
Xuân
bây giờ mới tới
Mưa
bay
Mở
rộng vòng tay
Thản
nhiên
Cây
trổ lá mới
Gợi
nhắc
Tháng
ngày khắc nghiệt
Ngày
ấy
Chắc
Xuân đã biết
Cây
vươn lên
Đối
mặt Mùa hè
Mùa
thu
Và
cả Mùa đông.
Biển lặng
Tôi bình yên
Trên bờ đá này
Nghe mạch nước
Chuyển dịch trong đất
Cây lá lao xao
Thành đàn chim
Đôi trai gái
Hôn nhau trên cát
Lũ rùa con về biển
Trước khi sóng cuộn.
Từ tầng 36
Đêm qua
Mơ thấy cá
Giờ nhìn xuống
Mặt đất hút sâu
Khép bớt cửa
Nghĩ ngợi đâu đâu
Gió
Vẫy vùng mệt lả
Xé đám mây
Thành hình vây cá.
Nói trong mưa
Mọi đồ vật
Căng như mầm hạt
Bộ quần áo đang mặc
Bung nở cùng mưa
Uống trà
Lại rót thêm chén nữa
Mở điện thoại
Xem giờ giấc mấy lần
Chuyện thầm kín
Sợ buột miệng nói ra
Đành lẩm nhẩm:
Yêu mưa xuân biết mấy!
Lời viên cuội
Bên bờ sóng
Rì rào
Nghe mọi chuyện
Người người mang đến
Tôi lặng lẽ cất giấu
Trong lòng mát lạnh
Biển
Khi vơi khi đầy
Thời
Khi suy khi thịnh
Tôi biết
Nhiều người không biết
Ai đó ơi
Hãy nghe tôi kể
Có nghe thấy không
Tôi đang kể...
Xuân về
Đường bay
Của con chim hóa thạch
Đang xuyên bức tường thời
gian
Con cá trong tranh
Bất động cùng mùa đông
Nửa muốn bơi lên phía trước
Tôi nằm như cá
Toan vùng dậy
Bay lượn như chim
Xuân đang về
Cá hay chim
Chỉ còn thoáng chốc
Khắp nơi mầm cây đang mọc
Qua tầng lá khô
Nằm hóa thạch như chim.
Ly cà phê cuối năm
Cùng năm cũ
Cho cả năm mới
Thảnh thơi
Điều ưng ý
Cả việc không thành
Ai vừa qua ngõ
Nửa an nhiên
Nửa đang âu lo
Gặp ở đâu thế nhỉ
Từng giúp mình việc gì
Nhâm nhi
Từng giọt cuối
Dọn dẹp cửa nhà
Cầm vật gì lên cũng nhẹ.
Là một
Bên hồ nước
Lồng ngực tôi
Cuộn sóng bình yên
Chúng tôi cách nhau
Bằng khoảng cách
Mặt đất tới bông lau
Gần kề như chén rượu
Đặt lên môi
Hồ nước
Và tôi
Một thế giới
Không còn ô nhiễm
Không chiến tranh
Cũng chẳng suy tàn
Chỉ duy nhất
Xanh trong bình lặng
Chúng tôi là một.
Chuyện của cá
Mơ đàn cá
Đều ngậm lưỡi câu
Lưỡi nhọn sắc
Lưỡi đã cùn gỉ
Chúng bơi
Như vẫn bơi
Và quẫy
Và vọt lên mặt nước
Ngậm lưỡi câu
Đau không?
Tôi ghé sát mặt nước
Hỏi lũ cá điếc
Hay chúng nghe
Mà không trả lời
Nhìn quanh
Chẳng ai câu
Hay có người câu
Mà mình không biết.
Tứ tấu
I.
Hoa cắm ở đây
Thế vươn đằng kia
Kia
Là trời xanh
Thêm nước vào bình
Hi vọng cho năm mới
Hoa thản nhiên tươi
Lác đác rụng dăm cánh mỏng.
II.
Sáng sớm gặp hàng xóm
Chẳng nói chuyện gì
Chỉ mỉm cười
Bác hàng xóm
Như gieo hạt giống
Trong ngực mình
Mình đi
Trong ban mai
Bên dòng sông lớn.
III.
Chú sơn ca
Bay trên mặt hồ
Nhìn đáy nước
Thấy đỉnh tháp
Chốc lại tan ra
Tan ra
Hay vụn nát
Đều không tiếng động
Mặt nước
Giữ yên
Bao ý nghĩ
Sơn ca
Không bay lên
Mà lượn vòng vòng
Cất tiếng hót
Trong vắt
Của đổ vỡ.
IV.
Cát lặng im
Giữ bao dấu chân
Thuỷ triều lên
Thoắt đã về
biển
Ai từng tắm
Bằng những dấu chân
Cuộn sóng
Tôi áp mình
Xuống cát
Xuống dấu chân mình
Nóng ran
Chưa gặp biển.
22/01/2014
M.V.P