“Biến tấu con quạ” - Tranh sơn dầu (40x60cm) của Họa sỹ Chu Lượng
Nghệ sĩ Chu Lượng và một quân rối cổ sưu tầm
được. Ảnh: Trọng Chính
maivanphan.com: Họa sỹ Chu Lượng vừa gửi tôi
món quà đặc biệt - bức tranh sơn dầu, “Biến tấu con quạ”, lấy tên một bài thơ của
tôi. Họa sỹ tâm sự, ông thích bài thơ từ những năm trước, nhưng đợi đến mùa
xuân năm Ất Mùi, khi nhà thơ Nguyễn Quang Thiều gửi cho ông bức ảnh chân
dung của tôi, do Nguyễn Quang Thiều chụp ở Sokcho Hàn
Quốc năm 2011, điều đó đã gợi cảm hứng cho Họa sỹ Chu Lượng vẽ bức tranh này. Tôi rất vui và cảm động
trước tình cảm yêu mến chân thành của bạn bè. Được sự đồng ý của Họa sỹ Chu Lượng, tôi
đăng tấm ảnh chụp bức tranh cùng bài thơ để Quý bạn đọc cùng chia sẻ, tuy chất
lượng hình ảnh chỉ thể hiện một phần màu sắc nguyên bản. Xin trân
trọng cảm ơn Họa sỹ Chu Lượng và Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều!
Họa sỹ Chu Lượng hiện là Phó Giám đốc Nhà hát
múa rối Thăng Long, kiêm giảng viên Trường Sân khấu Điện ảnh Hà Nội. Ông là
người đã xác lập kỷ lục Guinness Việt với thành tích: Người sáng tạo nhiều con
rối nhất VN. Họa sỹ Chu Lượng đã tổ chức một số triển lãm cá nhân “Nhân Gian”, “Mặt nước hồn người” tại
Mỹ và một số nước châu Âu…
Nghệ sỹ Chu Lượng
Biến tấu con quạ
Tử khí kéo ngọn bấc tới đỉnh trời
Con quạ rực sáng.
*
Khai sinh
Sau tiếng quạ kêu
Ra đi không cưỡng lại
Gói bọc được mở ra
Sự băng hoại không thể cất giấu
Thày lang đốt sách cuối vườn
Tân dược trong kho đều quá hạn sử dụng
Những phù thủy chịu hình phạt
Miệng bị đóng bởi những móc sắt
Khai sinh
Khi quả chuông rơi xuống bất ngờ
Chụp lên đầu người bõ già
Con cá nhảy vào đám mây tự vẫn
Buông ngang trời ngàn vạn lưỡi câu
Khai sinh
Mực đổ dưới chân và máu
vón cục ở yết hầu, phế quản
Viết một nét lên trang đầu
thấm suốt cả ngàn trang sách.
*
Bổ nhào từ đỉnh cao
Bằng đôi cánh sắc
Lấy tâm điểm xác chết
Chém toác bầu không
Gió hấp tấp không kịp băng bó.
*
Móc từ hốc mắt
những nhãn quan
Di ảnh là vật chứng
Mổ vào lưỡi
và kéo dài
Phơi dưới trời bài học khẩu ngữ
Bóc từng mảng thịt
Tháo rời tứ chi
Sổ tung lục phủ ngũ tạng
Hộp sọ vừa được dựng lên
Rêu đã phủ đầy
Không viết nổi những dòng bi ký.
*
Con quạ mơ
Mọi cái chết đều được sắp đặt
Sau tiếng quạ kêu
Ai đã tự nguyện nằm xuống.
*
Con quạ bay vào phòng
Một ngón tay giơ lên yếu ớt
Ý nói:
Đây là họng súng
Là lưỡi mác
Thậm chí cuốc thuổng
Thậm chí chính ngón tay rất cứng
Đúng hơn là đông cứng
Rồi băng đá
Rồi rữa tan.
*
Đừng đến gần bóng râm
Chúng là con quạ
Xõa cánh lúc hoàng hôn, rạng đông
Nanh vuốt bám gió
Xay nghiền lá khô
Bẻ những cành vượt
Nhà thơ trú trong bóng râm
Từng con chữ bị khoét mất mắt.
*
Trông
Sự vật
Trừng trừng
Bởi chớp mắt
Bóng quạ
Ập tới.
Bóng mình
Không cất tiếng
Sợ biến thành gà con.
*
Một số người trỗi dậy từ đám đông,
khoác áo đen, mang mặt nạ đen. Vừa chạy, họ vừa đập cánh tay vào hai bên sườn.
Đầu cố ngước lên. Bóng đen bay là là mặt đất.
*
Đậu trên chạc cây trong trạng thái
bội thực và ngủ gật, con quạ mơ mỗi mẩu thức ăn đang nén chặt trong diều biến
thành quả trứng. Đàn quạ con lũ lượt chui khỏi ngũ quan, lập tức sà xuống săn
mồi theo bản năng của loài ăn thịt.
*
Những đau khổ tột cùng ngoái nhìn
đời sống tưởng chừng đã chết. Áo khoác kêu thất thanh khi đi qua bàn tủ. Máy
điện thoại im lìm ngủ. Chiếc kẹp ghim mở miệng cố giấu đi móng vuốt. Cán chổi móc
vào tay người lao công, kéo chị ta về bên hố rác. Vành mũ trên đầu kêu thảng
thốt, rồi cúi xuống rỉa hết mặt nhân viên bảo vệ. Không ai mở cổng. Nhiều người
vẫn tìm được lối đi vào.
*
Những linh hồn thoát xác tìm cách quay về chiến đấu với loài quạ dữ. Sau
những loạt đạn không gây sát thương, khói hương căng thành bảng, viết con chữ
đầu tiên của bài học mới.
*
Đây là dòng cuối cùng trong một bản di chúc:
“Bắt đầu lễ Thiên táng lúc xuất hiện bóng quạ”.
*
Bóng đêm chui dần vào bụng quạ.
Cả chúng ta nữa, đang cồn cào cùng dòng sông đói khát. Những giọt nước đục
tìm cách lọt qua khe vải. Mặt nước khổng lồ ghìm nén xao động, mong giữ lại
bóng người. Bật que diêm rồi, vẫn nhớ ngọn bấc còn rất xa. Vung tay lên, nói to
một mình trong bóng tối.
Con quạ khật khừ xuyên đêm
Thảng thốt kêu
Lần đầu tiên tiếng động ra đi không vọng lại
M.V.P
(Rút từ tập thơ “Vách nước”, Nxb.
Hội Nhà văn 2003)