Chiều rồi - Lời con dê (nhạc phẩm) - Châu Đăng Khoa - Mai Văn Phấn
Châu Đăng Khoa - Mai Văn Phấn
Nhạc sỹ, nhà thơ Châu Đăng
Khoa
maivanphan.vn: Nhạc sỹ, nhà thơ Châu Đăng
Khoa vừa gửi tặng tôi món quà quý để đón chào năm mới Ất Mùi - Tập thơ "Eo
óc cung bậc” (Nxb. Hội Nhà văn, 2014) và nhạc phẩm “Chiều rồi”. Nhạc phẩm này,
được Châu Đăng Khoa phổ từ bài thơ 3 câu của tôi, có tên “Lời con dê”. Tôi viết
bài thơ và nhắn tin cho ông lúc 17g20 ngày 29 Tết Ất Mùi. Ông gửi cho tôi nhạc phẩm
(dạng solfege) 2 giờ sau đó, cùng lời tâm sự: “Phấn thân, bài thơ Lời con dê, nó đau, nó khao khát, nó yêu
thiên nhiên núi rừng yêu con suối... , yêu từng bước chân... Ôi! nó cô đặc làm
sao! Trong bài hát, ở câu cuối: cho tôi
cho tôi - về thôi rồi có thể hát
để Fade Out: … be he be he - về thôi.
Khoa nghĩ, tiếng be he be he (mọi người hay dùng để khôi hài) là tiếng kêu rất
đau... để về, mà về đâu? Khoa chưa ghi vào văn bản. Bài này, cuối năm để tụi
mình đón Dê nhé, be he be he...”. Nhạc phẩm “Chiều rồi” sẽ được ca
sỹ thể hiện, ghi âm và poste lên website này vào dịp sau Tết. Nhạc sỹ, nhà thơ Châu Đăng Khoa cùng tuổi “Dê” với tôi.
Chúng tôi quý trọng nhau mà chưa một lần được gặp mặt. Tôi nhắn tin cảm ơn
Khoa, ông đáp lại “tụi mình không khách nữa nhé”. Chúng tôi xin chia sẻ niềm vui
riêng tư với Quý bạn đọc, thay lời chúc của họ nhà “Dê” khi Năm mới đang đến
rất gần! Nhân đây xin nhắn tin: Dê Nguyễn Đức Tùng và Dê Đỗ Quyên ơi, các bạn đang ở đâu? Bebebe!
CHIỀU RỒI
Nhạc: Châu Đăng Khoa
Lời: thơ Mai Văn Phấn
Lời con dê
Hãy mở cửa chuồng
Buông dao thớt
Cho tôi về núi
(HP, 17g20
ngày 29 Tết Ất Mùi)
M.V.P
Bìa 1 tập thơ "Eo
óc cung bậc”
Bìa 4 tập thơ
Đôi
dòng về thơ Châu Đăng Khoa:
“Chất liệu cũ, chọn lựa từ những mùa “cổ
điển” (mây tím tà dương, mộng bên đời, bóng tình xanh, gót nhặt
khoan…) đan xen, hòa trộn với những sản phẩm tân kỳ (đen vào đen, vầng
trăng ngang, nhớ em cong cánh cung, quá khứ lọt thỏm hố đen, hy vọng cong…),
nhà thơ Châu Đăng Khoa tạo lập được không gian thơ hiện đại với những chuyển
động đa chiều, biến ảo. Thi ảnh của ông, lúc nổi chìm mộng mị lung linh trong
thơ lục bát, lúc như mới chợt lóe lên như tia chớp trong đêm tối đã biến mất,
nhường chỗ cho những chuỗi hình ảnh thoáng hiện tiếp theo. Nếu không chuẩn bị
tâm thế đồng sáng tạo, người đọc khó có thể chia sẻ, đuổi kịp, hoặc đoán định
được đích đến của nhà thơ.”
(Mai Văn
Phấn – In trên bìa 4 tập thơ "Eo óc cung bậc”)