ХОДАЊЕ ПО КИШИ - Tỉnh dậy trong mưa (песма - thơ). Маи Ван Фан – Mai Văn Phấn. Превео Милутин Ђуричковић - Milutin Đuričković dịch sang tiếng Serbia

Маи Ван Фан – Mai Văn Phấn

Превео Милутин Ђуричковић - Milutin Đuričković dịch sang tiếng Serbia

 

 

 



Viện sỹ hàn lâm - Dịch giả Milutin Đuričković

 




ХОДАЊЕ ПО КИШИ

 

 

 

1.

 

Отварам врата по мрачном дану Магла надире унутра са својом влагом

 

Палим пећ Да бих осушио капут и шал од кајања

 

Још увек гутајући твој пољубац Окрећем главу да бих погледао кроз прозор Голуба који слеће на кров веранде Киша се прикачила за љубичаста крила

 

Пролећни ветар је свуда Паукова мрежа вена јури преко Kречног зида

 

Нема потребе да се режу крила Нема потребе да се одлети Голуб и ја Бујамо у зелене пупољке

 

2.

 

Прекривач толико топао да не могу да спавам Замишљам како долазиш и отвараш ми плафон Одвезујеш своје локне косе и увијаш ме чврсто

 

Вучеш ме горе да лебдим у ноћи Окрећеш се с ветровима Понекад ми дозвољаваш да додирнем Ледену површину језера Истрошено земљиште Росом натопљену траву

 

 

 

Баци ме доле! Ти ме баци доле!

 

У том тренутку ја постајем семе Ширећи моје корење и семе лишћа

 

За воће да би сазрело за добро вино да би проврило И за птичја јаја да буду утопљена у току ноћи Остајем на тим сликама све до јутра.

 


3.

 

Бацаш ме као семе за сејање

 

Ја сам будан када влажно зеленило осветли небо Кишне капи се окупљају да свирају бубњеве на крову Земља омекшава док се наше дисање шири брзо

 

Ти си приближила ћебе у стиду да би Покрила твоје груди Само у случају да неко не упадне да сређује собу

 

У том недовршеном сну Ново лишће изненада ниче масовно

 

Унутар нас ми сахрањујемо ситно семе Оно је спуштено заједно са јутарњим пољупцима.

 

 

4.

 

Земља започиње нову револуцију Једну бржу

 

Сунце је отишло кући са својом тамом Флором, отисцима стопала И кућама са чврсто затвореним вратима

 

Радилице долетеше назад Када кошнице и матице нема више

 

За мирис земље кишне капи су чудне

 

Коњ на небу је у делиријуму од брзине Он се тетура док чврсто хвата гране дрвећа Орао шири своја крила на врху планине Море пригушује уста реке

 

Љубим те дуго да обележим то место Овог часа када облаци се спуштају Земља се враћа првобитном дану

 

 

5.

 

Птичје гнездо крваво са земљом Намотава се из шумског дрвећа Поток који тече Саткан од визије

 

Од тебе ја сам рођен у један, два, три...

 

Умножавајући се у хиљаде Ово сам ја И ово сам исто ја

 

Један, два, три... Љубим те Птичје гнездо пуно сунчевих зрака Мирише на шумске луковице

 

И испуњено је мирисом шумског цвећа Без обзира на то где се налазим Уплићемо се једно у друго да бисмо Сачинили још једно гнездо.

 

 

6.

 

Ми смо заједно Пре него што се провидна роса подигне

 

Цвеће се изненада пробуди раширивши се Под сенкама дрвећа Водени паук борави у распадајућим сламкама Корење јасмина

 

Уплиће се дубоко под земљом

 

Поток наставља да тече држећи нас двоје

 

Сваки пољубац отвара још једна врата Држимо једно другом шаку чврсто Зграбили смо једно другом руке чврсто Из страха од проналажења губитка

 

Збуњени као јака киша која долази Препознајемо наше дечије руке Наше клецаве ноге Које ходају земљом

 

Можда дан касни Ипак ми смо једно другом у рукама чекамо Да видимо зору.

 

 

7.

 

На слици се види како ходаш по каменитој обали Случајно то видим као другу слику Где си ти мала тачка на пољу

 

Врло лако изведена само капљицом боје

 

Нагиб од глатког песка Пут ка обали био је поље

 

Твоја коса умотана ветром око неме гране Желим да неустрашиво јато птица може Да лети у овом тренутку И да налети доле да би прикупило зрнца Пиринча у љусци

 

Опростићу гладним ливадским мишевима Који излазе из својих земљаних домова Опростићу олуји која чини да пиринач пада Опростићу врелом сунцу За сво сунце које може да пружи

 

Ружичасто касно поподневно сунце Које чини да сваки расцветало поље пиринча Сија одједном.

 

 

8.

 

Таласи на реци Bạch Ðằng прелазе преко талога На леђима Возим гомилу дубоко да бих учврстио змаја

 

Док се захваљујем оцу и мајци

 

Корење мангрове и плуте тихо се уплећу заједно Трска се на обали меша под сунцем

 

Замишљајући у трави Сахрањујући се у твојој маленој руци Велика риба је бачена на земљу.

 

 

9.

 

Сагињем се да покупим неки предмет каменчић, оштрицу од суве сламке, нечију влас косе...

 

Моје успомене ме подсећају на одећу коју носиш, огуљене ципеле, делове тела.

 

Мој додир ми ставља до знања да је шљунак мек, Оштрица осушене сламке савија се под тежином, а влас косе дише лагано.

 

Држао сам их веома дуго. Бацам их на земљу.

 

Бацам их према небу и хватам кап кише.

 

 

10.

 

Пружам руке и дишем Моје тело које се простире широко Отвара се ка води

 

Моје тело Малена врата

 

Савијам се у хладноћи И опуштам

 

Прераспоређујем своје кости Млаз спира сваку мртву ћелију

 

Лежем у траву и дишем дубоко Сабијајући небо Вабљење разноси високи ветар

 

Да буде семе, рука која сеје Да буде мамац, мрежа, алга...

 

Таласи долазе немилосрдно Пљуштећи на замишљену палубу брода.

 

 

11.

 

Мој врх језика додирује крем У облику цвета хоризонт који неко нацртао

 

Гризем брзо И једем неодлучно

 

Желећи да знаш да сам ту Ова напола завршена торта Јато патака које весла По сезони нектара за пчеле

 

Торта која је била у рерни постаје мекана и добра Ставите парче поред мирисне шоље чаја И оштрог ножа.

 

 

12.

 

Недостајеш ми док читам књигу. Сцена замишљена на странама је оживљена у лику сребрне светлости. Лик из приче је управо опрао своје руке блиставом месечином. Месо прожето мирисом месеца тече у пукотину у земљи одакле сада поново, трска се подиже. Текст се наставља са сценом магле која се спушта на мало село. Млада босонога жена носи пиринач у шуму. Сукња од шуме пуне месечине. Човек лежи и спава, сањајући дивљи мангостин поређан на престо, чекајући његово буђење. Светло није поменуто у тексту. Замишљам слике под месечином. Те приче пуне месечине.

 

 

13.

 

Из црних шупљина у које су убачене семенке Млади изданци дижу Птица лет

 

Нежно корење зна Да земља није пригрлила небо дуго

 

Чим семење збаци капуте оно пушта зеленило На широка поља препуна Слатког биљног сока

 

Док дани постају дубљи Млади изданци који прекривају земљу Постају раскошни.

 

 

14.

 

Свежи ружини жигови И чисте беле латице Отварају небо даха

 

Дишем зелену траву Грубе стене, ивица амбиса

Удисаји гибона дивљи као њихово месо

 

Делирични мириси и боје цвећа Додирују ме и бледе Они бледе

 

Моје усне претварају се у кљун колибрија Чија крила ударају непрекидно Да би остала на истом месту.

 

 

15.

 

Кости зиме Месо пролећа

 

Љиљани отварају своје чедне, беле латице Неодређен мирис Испуњава собу

 

Ја сам посегнуо за вазом за цвеће И окренуо чашичне латице у другом смеру

 

Светлозелени цвет уходи ослоњен на мене

 

Чекајући сваку кап беспрекорних белих основа Да буду одуване на врх као олуја.

 

 

16.

 

Ово је плодоносна сезона за дрвеће Оно чува ветар унутра и постаје тешко

 

Ја сам хранљиви састојак Који ослобађа сво дрвеће од умора

 

Наслањам се на стабло дрвета Слушајући песме птица

 

Моја крв тече дуж костију дрвећа Док опрашујем прашнике

 

Док младо воће буја Моја пљувачка је оштра када се прогута

 

Ветар ме обмотава на дрвету Да би његово воће сазрело

 

 

17.

 

Џиновски цвет грли ме у сну Његова стабљика досеже до неба И ја могу да видим његов корен

 

Током мог сна цвет се једва суши Док јутро долази латица скупља се у пупољак

 

Проживео сам живот сањања Да бих се пробудио у животу љубави

 

Док трчим ка месту где тренутни мирис нестаје Ја видим стазу

 

Када додирнем мајушни цвет Све стабљике цвећа на овој земљи се затресу.

 

 

18.

 

Кишне капи ми додирују лице и лагано се мешају У звук кише, водене животиње расту, њихова пераја налик на рибља клизе напред назад. Шкамп се нагиње и извире у мом телу кога је угушио талас.

 

Не дозволи води да ромиња или капље. Пусти је да отиче у језера и потоке чинећи стене мекшим.

 

Својим голим рукама сам подупрео стабло. Пупољци су влажни.

 

Неке кишне капи додирују моју кожу и мој језик, назирући облине и струк кише.

 

Грмљавина се котрља у том тренутку замишљам Велику рибу која запљускује свој пут из мог тела. Она израња, онда отплива мирно на киши.

 

 

19.

 

Гледам у китњасти балдахин и видим пахуље Ране магле која се креће преко језера Осмех попут узнемирених таласа

 

Ти често заборављаш ово језеро на својој страни Његова измаглица расте док говориш, Смејеш се и шминкаш

 

На твом путу се изненада осећаш хладно Где год да одеш језеро прати

 

Неког ко полива водом сваки орган Таласи те односе, онда те потапају На њиховом дубоком дну

 

Ти отвараш врата и гледаш у пренатрпану улицу Електрична жица комшија пала је преко пелена

 

У близини језера се шири Претвара се у твоје очи које ме гледају.

 

 

20.

 

Не знајући колико цветова има у вази Ја се клањам лотус пиједесталу Сећам се да сам сео на столицу

 

Држећи чашу воде Ослањајући се на сто

 

Мирис лотуса ме носи до врха планине На свом врхунцу облаци пролећу брзо

Нема трагова нити звукова ниједне животиње

 

Сећам се да сам био метак, трн Оштра и зашиљена стрела натопљена Лотосом на стенама

 

Зашто још увек мислим на пробадајућу стрелу, Метак и трн?

 

Чист мирис цвећа прекрива планинске стене Он прекриве голу вегетацију где је земља празна Гуштер расте одважан На месту где нема људских бића

 

Подижем главу тако да ме мирис лотоса не носи Погледај овде, једна... две латице су опале Додирујући тло звуком.

 

 

21.

 

Слика је глатка и ароматична Од јутрањег сунца И лотосовог цвета поред ње

 

Све те чисте латице Расуте да прекрију читав простор

 

Пратећи мирис Ја склизнух у твоје очи

 

Твој накит, одећу и мараме

 

Отварам фиоку да пронађем бележницу Бирам боје за свој папир и мастило Нека мој чај црта Лист до кључале воде

 

Док сам поставио себи задатке Неки нови цветови су процветали Поред рама слике без врата.

 

 

22.

 

Сипај воду доле Она продире у суво тло

 

Звук умирућег корења

 

Корење, накострешено и бескрвно се копрца Где си ти који се љуљаш и њишеш, Где је твоје зеленило?

 

Где је та фотосинтеза?

 

Једном такнуто водом Корење напредује

 

Тела набубрела од сока који тече до врха Пукотине отварају кору Земљиште и простор Где је ветар?

 

Где су птице?

 

Неко је протресао стабло дрвета на тренутак Док размислим поново Хладна вода се шири преко целог мог тела.

 

 

23.

 

Кријући се у мени Чујеш ме док ћутим причам или се смејем Наше ноге су преплетене

 

Твоје руке су ми на располагању

 

Средина лета Сунчева светлост са неуморних таласа Трепери и пресијава се

 

Ти подижеш руку да би прекрила лице

 

Школе рибе показују своју сребрну крљушт Секу праве линије на води Делећи површину мора на много делова

 

Моје срце је надахнуто прелепим пејзажима Који се растварају у плавим таласима Док гледам према теби

 

Ти лежиш у мом срцу Зашто ми не шапућеш нешто.

 

 

24.

 

Гризући јабуку ти кажеш Да је унутра море

 

Слатка и мирисна морска струја

 

Море сазрева на дрвету Морски кревет

 

Дубока земља са корењем дрвећа

 

Плићак прекрива наше усне Грицкање на обали Завршава се ту где ми стојимо Где људи воде љубав

 

Далеко у мору вода је слатка У пролеће Кишница је и даље слатка

 

Ви кажете иако је мало као јабука Ако лажем море ће ме потопити до смрти

 

 

25.

 

Стабло дрвета стоји Придржавајући небо зрелог воћа.

 

 

26.

 

Киша продире...

 

Таласи су неми Планине су непомичне Круто корење се укршта

 

Птичја јаја леже под мајчиним трбухом Гуштер остаје непомичан

 

Звона престају да звоне Облаци ковитлају око врха торња Асфалт у тренутку стоји тих

 

...киша продире...

 

Таласи се бацају низ клисуру Звона звоне бесконачно Птице ударају својим крилима Гуштер напушта путовање

 

Са тротоаром, облацима, дрвећем...

 

 

27.

 

Заустављамо земљу Да бисмо открили поднебља која нисмо посетили

 

Гледамо у хиљаде скривених попречних пресека Да схватимо да смо се променили а ипак Остали наивни заувек Сутра још увек у љубави

 

Наша срца куцају као први пут

 

У мом тешком дисању знам

Наше руке држе семење

 

Сејемо... сејемо...

Ми сејемо...

 

Семење случајно попадало по нашем путу Диже се као огромно зеленило

 

Заустављамо земљу да би се хладан ваздух И зов птица Завили у напуштена места

 

Тако да дневна светлост одзвања у земљи

 

Отварам мноштво врата у сваком објекту У другим просторима Другим световима.

 

 

 

 

 


Poet-Translator Lê Đình Nhất-Lang



 


Poet Susan Blanshard

 

  

 

 

Translated by Lê Đình Nhất-Lang

Edited by Susan Blanshard

 

 

 

 

Waking Up in the Rain

 

 

1.

 

I open the door on a dark day

The mist rushes in with its moisture

 

I stir up the furnace

To dry my coat and scarf             

Of regrets

 

Still swallowing your kiss

I turn my head to look through the window

A pigeon lands on the porch roof

Rain attaching to purple wings

 

Spring wind is everywhere

A cobweb of veins rushes across the lime wall

 

No need to flap wings

No need to fly away

The pigeon and I

Sprout into green buds.

 

 

2.

 

The blanket so warm I cannot sleep

I imagine you come over and open up my ceiling

You untie your curls of hair and wrap me tight

You pull me up and keep me hovering in the night

 

You turn with the winds

Sometimes you let me touch

The lake’s icy surface

The exhausted soil

The dew soaked grass

 

Drop me down!

You drop me down!

 

At that moment I become a seed

Shooting out my roots and seed-leaves

 

For fruit to ripen, for good wine to be brewed

And for birds’ eggs to be kept warm through the night

I hold on to these images until morning.

 

 

3.

 

You drop me down like sowing seeds

 

I am awake when the wet greenery lights up the sky

Rain drops come together to play drums on the roof

The earth softens until our breathing spreads out fast

 

You draw up the blanket in shyness to cover your breasts

Just in case someone drops by to tidy up the room

 

In that unfinished dream

Suddenly new leaves sprout up in droves

 

Inside each other we bury small seeds

They are dropped in with early morning kisses.            

 

 

4.

 

The earth begins a new revolution

A faster one

 

The sun has gone home with darkness

The flora, footprints

And houses with doors shut tight

 

Worker bees fly back

When the hive and the queen bee are no more

The scent of earth finds the rain drops strange

 

The sky horse is delirious with speed

It staggers while tightly grasping tree branches

The eagle spreads its wings on the mountain top

The sea suffocates a river’s mouth

 

I kiss you for a long time to mark

This place. This hour

When clouds descend

The earth returns to the original day.

 

5.

 

A bird nest bloody with dirt

Coils from forest trees

A running stream

Woven by a vision

 

From you I am born into one, two, three…

Multiplying into thousands

This me

And this me too

 

One, two, three… I kiss you

The bird’s nest full of sunlight

Reeks of forest bulbs

And is filled with the scent of forest flowers

 

No matter where we are

We weave into each other to make another nest.

 

 

6.

 

We are together more

Before a transparent dawn rises up

 

Flowers suddenly wake unfolding under shades of trees

A water spider dwells in decaying straws

Vetiver roots

Are twisting deep underground

 

The flowing current

Keeps flowing

Holding the two of us back

 

Each kiss opens one more door

We hold each other’s hand tightly

Clutch each other’s arm tightly

For fear of finding loss       

 

Bewildered as a heavy rain comes

We recognize our childish hands

Our tottering feet

Walking on earth

 

Perhaps the day is late

Yet we are still in each other’s arms waiting to see dawn.

 

 

7.

 

The photo shows you walking on a stony seashore

Incidentally I take it as another picture

Seeing you as a small dot in a field

Very lightly drawn with just a drop of color

 

A slope of smooth sand

The path to shore being the field

Your hair wrapped by wind around a silent branch

 

I wish that a fearless flock of birds could fly into this moment.

And swoops down to collect grains of paddy rice

 

I will forgive the hungry meadow mice emerging from their earthly dwellings

Forgive the rainstorm making heads of rice drop

Forgive the scalding sunlight

For all the sun can give

Rosy sunlight, late afternoon sunlight

Which make each blossoming rice field glow at once.

 

 

8.

 

Waves on the Bạch Ðằng river run over

The deposits on my shoulder

 

I drive a pile deeply in to anchor a kite

While thanking my father and mother

 

Roots of mangrove and cork tree silently twine together

Reeds at water edges stir under the sun

 

Brooding in the grass

Burying itself in your tiny hand

 

A big fish is thrown on the ground.

 

 

9.

 

I bend down to pick up any object - a pebble, a blade of dried straw, somebody’s thread of hair… My memories remind me of the clothes you wear, peeled off shoes, areas of flesh.

 

My touch lets me know the pebble is very soft, the blade of dried straw bends under its weight, the thread of hair breathes lightly.

 

I hold them for a very long time.

Toss them to the ground. Fling them up to the sky and catch a rain drop

 

 

10.

 

I stretch out my arms and breathe

My wide-spanning body

Opens up to water

 

My body

A tiny door

 

I bend my body in the coolness

And relax

I rearrange my bones

The current washes away every dead cell

 

I lie down in the grass and breathe in deeply

Compressing the sky

A bird call blows up a high wind

 

To be a seed, the hand that sows

To be fishing bait, a fish trap, seaweed…

 

Waves come relentlessly

Pouring onto an imaginary ship's deck.

 

 

11.

 

My tongue’s tip touches the cream

Shaped as a flower

A horizon drawn by somebody

 

I bite hastily

And eat hesitantly

Wanting you to know I am here

 

This half-finished cake

A flock of ducks paddling by

Nectar season for bees

 

A cake which has been in the oven becomes soft and fine

Place a slice next to a fragrant cup of tea and a sharp knife.

 

 

12.

 

I miss you as I read a book. A scene envisioned from these pages is animated in a powdery silver light. A character from the story has just washed his hands with gleaming moonlight. The flesh imbued scent of moon flows down a deep groove in the ground, from where, now and again, a reed stalk rises up and wavers. The text continues with the scene of fog descending on a small village. A young barefooted woman carries rice into the forest. A skirt of forest full of moonlight. A man lies asleep, dreaming of wild mangosteens arranged into a throne, awaiting his awakening… Light isn’t mentioned in the text. I imagine images under the moonlight. Those stories full of moonlight.

 

 

13.

 

From black cavities holding inserted seeds

Young shoots rise up

Birds fly

 

The tender roots know

That earth has embraced sky for a long time

 

As soon as seed coats are dropped

They release greenness to the vast fields

Brimming with sweet sap

 

As days grow deeper

Young shoots covering the soil turn luxuriant.

 

 

14.

 

The fresh rose stigmas

And the pure white petals

Open a sky of breath

 

I breathe green grass

Rugged rocks, an edge of abyss

The breath’s of gibbons, wild as their flesh

 

The flowers’ delirious scents and colors

Touch me and fade away

They fade away

 

My lips turn into the bill of a hummingbird

Whose wings beat constantly to stay in the same place.

 

 

15.

 

Bones of winter

Flesh of spring

Lilies open their immaculate, white petals

 

A vague fragrance

Fills up the room

 

I reach for the flower vase

And turn all the sepals in another direction

 

Bright green flower stalks lean on me

 

Waiting for each drop of pristine

White grounds to be blown on top like a storm.

 

 

16.

 

It’s fruit-bearing season for the trees

They hold the wind inside and become heavy

 

I am the nutrients

To relieve all trees from fatigue

 

I lean against a tree trunk

Listening to bird songs

My blood flows along the trees’ bones

As I pollinate the stamens

 

While young fruit buds

My saliva is acrid when swallowed

 

The wind wraps me on a tree

For its fruit to ripen.

 

 

17.

 

A giant flower

Hugs me in my sleep

 

Its stalk reaches through the sky

And I can’t see its root

 

Throughout my dream the flower hardly withers

As morning comes each petal shrinks

Into a bud

 

I have been through a lifetime of dreaming

To wake up into a lifetime of loving

 

As I run towards where the current of scents ends

I see a pathway

 

When I touch a tiny flower

All flower stems on this earth tremble.

 

 

18.

 

Rain drops touch my face and lightly stir.

 

In the sound of rain, aquatic beasts rise, their fish-like fins gliding back and forth. A shrimp bends and springs in my wave-choked body.

 

Let water not drizzle or drip. Let it drain into lakes and streams making rocks soften and expand.

 

My bare arms prop up a tree trunk. Buds are wet.

Some rain drops touch my skin and my tongue, suggesting curves and a waist of rain.

 

Thunder rolls at the very moment I imagine a big fish splashes its way out of my body. It emerges, then swims away calmly in the rain.

 

 

19.

 

I look at a flamboyant canopy and see fluffy strands of early fog move over the lake

A smile like agitated waves

 

You often forget this lake by your side

Its mist rises as you talk, smile and make up

 

On your way you feel suddenly cool

Everywhere you go the lake follows

Someone splashes water on each organ

Waves draw you away, then submerge you to their deep bottom

 

You open the door and look into a crowded street

An electric wire from your neighbor’s has dropped down across an artemisia pot

 

Nearby the lake spreads out

Turns into your eyes looking at me.

 

 

20.

 

Not knowing how many flowers there are in the vase

I bow down to a lotus pedestal

 

I remember having sat on a chair

Holding a glass of water

Leaning on the table

 

The lotus scent carries me to a mountain top

On its peak, clouds fly past

There is no footstep or sound from any forest animal

 

I remember being a bullet, a thorn

A sharp and pointed arrow soaked with lotus blood on rocks

 

Now why do I still think of a piercing arrow, a bullet and a thorn?

 

The pure scent of flowers covers the mountain rocks

It covers the bare vegetation where soil is void

A lizard grows bold

In a space vacant of human beings

 

I raise my head so the lotus scent no longer carries me away

Look here, one… two… petals have fallen

Touching the ground with a sound.

 

 

21.

 

A photo is smooth and aromatic

From morning sunlight

And a lotus flower next to it.

 

All those pure white petals

Spread out to cover the whole space

 

Following the scent

I slip inside your eyes

Your jewels, clothes and scarves

 

I open a drawer to find a notebook

Choose the colors for my paper and ink

Let my tea draw

Leaf to boiling water

 

As I set myself tasks

Some new flowers have bloomed

Next to the picture frame without a door.

 

 

22.

 

Pour water down

It permeates

In the dry ground, the sound of roots dying

 

Roots, bristling and bloodless, are floundering

Where are you that swing and sway, where is all that is verdant?

Where is this photosynthesis?

 

Once touched by water

Roots take flight

 

Bodies swell with sap flowing to the tree top

Cracks open the bark

The soil and space

 

Where is the wind?

Where are the birds?

 

Someone shakes the tree trunk for one moment

 

Just as I think it over,

Cool water spreads all over my body.

 

 

23.

 

Hiding inside me

You hear me being silent, talking or laughing

Our feet are within each other’s

Your hands are for me to use

 

Midsummer

Sunlight from relentless waves

Shimmers and sparkles

You raise my hand to cover your face

 

Schools of fish show their silvery scales

They cut straight lines on water

Dividing the sea surface into many parts

 

My heart is infused by this beautiful scenery

Which dissolves

In the blue waves as I look upon you

 

You lying in my heart

Why don’t you whisper something to me.

 

 

24.

 

Biting on an apple, you say

That inside there is a sea

A sweet and fragrant sea current

 

The sea ripens on a tree

The sea bed

Deep earth with tree roots

 

An estuary encases our lips

Nibbling at the shore

It stops where we are standing

Where people are making love

 

Far out in the sea the water is sweet

At the spring

The rainwater is still sweet

 

You say although it is as small as an apple

If I lie the sea will submerge me to death.

 

 

25.

 

A tree trunk stands

Holding up a sky of ripened fruit.

 

 

26.

 

… the rain penetrates …

 

Waves are mute

Mountains are unmoved

Stiff roots criss cross

Bird eggs lie under mother bird’s belly

A lizard stays immobilized

Bells stop ringing

Clouds swirl around a tower top

The pavement stands momentarily still

the rain penetrates

 

Waves hurl themselves down a gorge

Bells ring endlessly

Birds flap their wings

The lizard leaves on a journey

With the pavement, the clouds, the trees…

 

 

27.

 

We pull up the ground

to discover many grounds that we haven’t visited

 

Together we look at thousands of hidden cross sections

To realize we have changed yet remain naive forever

Tomorrow still in love

Our hearts beating wild like the first time

 

In my heavy breathing I know

Our hands hold seeds

Sow… Sow…

We sow…

 

Seeds unintentionally dropped on our way

Rise up as immense greenery

 

We pull up the ground so that cool air and bird calls

Are folded into deserted places

So that daylight resounds in deep earth

 

I am opening a myriad of doors into every object

Into other spaces. Other worlds.

 

 

 

 

 

Bìa tập thơ "Варијације у кишној ноћи" (Biến tấu đêm mưa) đặt trên tấm gỗ


 

 

 

 

Tỉnh dậy trong mưa

 

 

1.

 

Mở cửa trong ngày mù trời

Mưa bụi ùa vào ẩm ướt

 

Khơi lửa lò

Cho khô nhanh áo khăn

Nhung nhớ

 

Nuốt ngụm môi em

Đầu trần ngó qua cửa sổ

Con bồ câu đậu xuống mái hiên

Mưa giăng mắc bộ lông ánh tím

 

Ở đâu bây giờ cũng có gió xuân

Bức tường vôi vân vi máu chạy

 

Chẳng cần vỗ cánh

Chẳng cần bay đi

Con bồ câu và anh

Chồi lên thành lộc biếc.

 

 

2.

 

Chăn ấm không sao ngủ được

Tưởng tượng em đến mở trần nhà

Thả lọn tóc cuộn anh thật chặt

Nhấc bổng lên lơ lửng trong đêm

 

Quay theo gió

Chốc lại chạm anh vào mặt hồ giá lạnh

Đất ải tơi

Vạt cỏ đầm sương

 

Buông anh xuống!

Em buông anh xuống!

 

Khoảnh khắc ấy anh thành hạt giống

Bật phôi rễ và trổ lá mầm

 

Để trái chín, rượu ngon được cất

Và trứng chim được ủ ấm qua đêm

Anh giữ mãi tưởng tượng này đến sáng.

 

 

3.

 

Buông anh như gieo hạt

 

Tỉnh dậy cỏ cây láng ướt bầu trời

Mưa quần tụ mái nhà gõ nhịp

Mặt đất mềm hơi thở lan nhanh

 

Em luống cuống kéo chăn che ngực

Ngỡ ai qua đây xếp lại căn phòng

 

Giấc mơ ấy vẫn còn dang dở

Chợt rộ lên từng đợt lá non

 

Vùi vào nhau hạt mầm bé nhỏ

Rơi trong nụ hôn tinh sương.

 

 

4.

 

Trái đất bắt đầu vòng quay khác

Nhanh hơn

 

Mặt trời về với bóng tối

Hoa trái, dấu chân

Những ngôi nhà kín cửa

 

Đàn ong thợ bay về

Không còn chiếc tổ và con ong chúa

Hương đất lạ hạt mưa

 

Con ngựa trời say tốc độ

Lảo đảo bám chặt nhành cây

Đại bàng xoải cánh đỉnh núi

Biển dồn nghẹn thở cửa sông

 

Hôn em thật lâu ghi dấu

Nơi đây. Giờ này

Đám mây kia xuống thấp

Buổi uyên nguyên trái đất quay về.

 

 

5.

 

Tổ chim đất đỏ au

Cuộn cây rừng

Suối chảy

Đan bằng tầm nhìn

 

Em sinh anh thành một, hai, ba…

Phân thân muôn vàn

Riêng anh

Riêng anh nữa

 

Một, hai, ba… hôn em

Lòng tổ chim đầy nắng

Ngầy ngậy mùi củ rừng

Tràn hương hoa rừng

 

Cho dù ở đâu

Đan vào nhau thành tổ.

 

 

6.

 

Ta gần nhau thêm

Trước khi ban mai trong suốt kéo lên

 

Bóng cây chợt tỉnh hoa xoè

Con nhện nước làm tổ trong rơm rạ mục

Rễ cỏ hương bài

Lòng đất quặn sâu

 

Nước chảy

Cứ chảy

Giữ đôi ta lại

 

Mỗi nụ hôn mở thêm cánh cửa

Níu chặt tay nhau

Bám chặt tay nhau

Không thất lạc

 

Bỡ ngỡ cùng cơn mưa nặng hạt

Nhận ra đôi tay bé thơ

Bàn chân chập chững

Đi lên đất

 

Hình như ngày đã muộn

Vẫn dìu nhau đi xem ban mai.

 

 

7.

 

Ảnh chụp em bước lên bờ đá ven biển

Anh tình cờ nhìn bức tranh khác

Hình dung em một chấm nhỏ trên đồng

Vẽ bằng giọt màu phất nhẹ

 

Triền cát mịn

Lối lên bờ là cánh đồng

Tóc em gió cuốn nơi tàng cây yên lặng

 

Ước sao lúc này đàn chim bay qua không sợ hãi

Sà xuống nhặt những hạt thóc

 

Anh sẽ tha cho lũ chuột đồng đói khát chui từ ổ đất

Tha cho cơn giông làm bông lúa rụng hạt

Tha cho cả nắng rát bỏng

Nắng hây hây, nắng xế

Làm cánh đồng lúa chín rộ lên.

 

 

8.

 

Sóng Bạch Đằng trùm lấp

Phù sa trên vai anh

 

Đóng chiếc cọc sâu cột cánh diều

Tạ ơn cha mẹ

 

Lặng yên rễ sú, rễ bần xoắn bện

Lau lác, mặt trời bờ nước lao xao

 

Ấp mình trong cỏ

Vùi vào em bàn tay tí hon

 

Con cá lớn bị quăng lên mặt đất.

 

 

9.

 

Anh cúi xuống nhặt vật bất kỳ, viên sỏi, cọng rơm khô, sợi tóc ai rớt xuống… Nỗi nhớ nhắc anh, áo quần em mang, giày dép bong ra, một phần da thịt.

 

Chạm vào anh biết viên sỏi rất mềm, cọng rơm khô trĩu nặng, sợi tóc thở nhẹ.

 

Anh cầm rất lâu.

 

Gieo xuống đất. Tung lên trời và hứng một hạt mưa.

 

 

10.

 

Dang tay vươn thở

Sải mình

Mở cùng nước

 

Cơ thể anh

Cánh cửa nhỏ bé

 

Gập mình dịu mát

Thả lỏng

Sắp đặt lại xương cốt

Dòng nước cuốn từng tế bào chết

 

Nằm xuống cỏ hít sâu

Nén trời cao

Tiếng chim thổi bung gió lộng

 

Là mầm cây, bàn tay gieo cấy

Là mồi câu, đăng lưới, rong rêu…

 

Dập dồn sóng

Đổ lên boong tàu tưởng tượng.

 

 

11.

 

Đầu lưỡi chạm kem bơ

Hình bông hoa

Chân mây ai vẽ

 

Anh cắn vội

Và ăn ngập ngừng

Muốn em biết anh đang ở đây

 

Miếng bánh cắn dở ở đây

Đàn vịt lội

Mùa ong đi hút mật

 

Bánh qua lò bột mịn bông tơi

Đặt bên cạnh trà thơm, dao sắc.

 

 

12.

 

Nhớ em khi anh đọc sách. Khung cảnh hình dung từ trang sách đang chuyển động trong ánh nhũ bạc. Một nhân vật trong truyện vừa rửa tay bằng ánh trăng lấp lóa. Mùi trăng quyện thịt da chảy xuống rãnh đất sâu, chốc lại ngoi lên một bông lau phơ phất. Văn bản tiếp cảnh sương mù trong bản nhỏ. Thiếu nữ chân trần gùi gạo vào rừng. Vạt rừng đầy trăng sáng. Một người nằm ngủ, mơ có quả bứa vàng xếp thành ngai dưới trăng chờ anh ta thức dậy… Ánh sáng không có trong văn bản, anh tưởng tượng thêm hình ảnh dưới trăng. Những chuyện đầy trăng.

 

 

13.

 

Từ hốc đen tra hạt

Đọt mầm bật dậy

Chim bay

 

Ngọn rễ non biết được

Đất ôm trời đã lâu

 

Căng tràn nhựa mật

Vỏ hạt vừa buông

Thả ngắt xanh về tít tắp

 

Ngày lên thăm thẳm

Lá mầm che mặt đất sum suê.

 

 

14.

 

Nhụy hồng tươi

Cánh trắng tinh khôi

Mở bầu trời hơi thở

 

Thở cỏ xanh

Đá tai mèo, miệng vực

Tiếng vượn thở thịt da hoang dã

 

Hương thơm cùng sắc hoa mê dụ

Chạm vào anh rồi tan ra

Tan ra

 

Đôi môi anh làm mỏ chim ong* hút nhụy

Đập cánh liên hồi bay tại chỗ.

_______________

* Chim ong có cặp mỏ dài, khi bay thường dừng một chỗ để hút mật hoa.

 

 

 

15.

 

Xương cốt mùa đông

Da thịt mùa xuân

Hoa loa kèn mở cánh trắng muốt

 

Thoang thoảng hương

Tràn khắp gian phòng

 

Anh vươn về lọ hoa

Xoay tất cả đài hoa sang hướng khác

 

Cuống hoa tựa vào anh biếc xanh

 

Chờ từng giọt cafe

Màu trắng tinh khôi thổi trên đầu như bão.

 

 

16.

 

Mùa cây đậu quả

Ôm gió nặng nề

 

Anh là dưỡng chất

Cho cây đỡ mệt

 

Áp vào thân 

Nghe chim hót

Xương cây máu chảy

Thụ phấn nhụy hoa

 

Nhú quả xanh

Nuốt nước miếng có vị chát

 

Gió cuộn anh vào cây

Cho trái chín.

 

 

 

17.

 

Bông hoa khổng lồ

Ôm anh ngủ

 

Cuống hoa tới đỉnh trời

Không thấy gốc cây

 

Suốt giấc mơ hoa không héo

Gần sáng cánh như co lại

Thành nụ

 

Anh biết mình đã trọn kiếp mơ

Một kiếp yêu tỉnh lại

 

Chạy về cuối làn hương

Gặp con đường

 

Chạm một bông hoa bé tí

Mọi cuống hoa trên mặt đất rung lên.

 

 

18.

 

Hạt mưa chạm mặt anh khỏa nhẹ.

 

Tiếng mưa dâng bầy thủy sinh, vây cá lượn lờ. Con tôm cong mình búng giật trong cơ thể anh nghẹn sóng.

 

Đừng mưa lây rây, mưa nhỏ giọt, mà xối xả lòng suối, lòng hồ, lòng đá mềm giãn nở. Cánh tay trần vực dậy thân cây. Những nụ mầm ướt.

 

Mưa chạm vào da vào lưỡi, gợi đường cong và eo lưng mưa.

 

Tiếng sấm nổ vào thời khắc anh hình dung con cá lớn quẫy khỏi cơ thể. Ngoi lên. Ung dung bơi đi trong mưa.

 

 

19.

 

Anh nhìn vòm phượng vỹ gặp mặt nước tóc bồng sương sớm

Miệng cười sóng động

 

Em thường quên đi bên cạnh có hồ

Hơi nước dâng cho em nói cười, trang điểm

 

Bất chợt trên đường em thấy mát

Đi đâu hồ cũng theo em

Ai tưới nước lên từng phần cơ thể

Sóng cuốn em đi, dìm tận đáy sâu

 

Em mở cửa nhìn xuống con đường tấp nập xe cộ

Qua chậu ngải hương có đoạn dây điện nhà bên thõng xuống

 

Gần em mặt hồ trải rộng

Thành đôi mắt nhìn anh.

 

 

20.

 

Đâu biết bao nhiêu bông hoa trong bình

Tôi cúi xuống đài sen

 

Nhớ mình đã ngồi xuống ghế

Cầm cốc nước

Tựa vào mép bàn

 

Hương sen đưa tôi lên đỉnh núi

Mặt đất, mây bay vội

Không bước chân, tiếng động thú rừng

 

Nhớ mình là viên đạn, cái gai

Mũi tên sắc nhọn ướp sen trên đá

 

Lúc này sao còn liên tưởng tới mũi tên, viên đạn, cái gai?

 

Hương hoa thanh khiết phủ đá núi

Phủ lên cỏ cây thiếu đất cỗi cằn

Con thằn lằn bạo dạn

Trong khoảng không thưa vắng bóng người

 

Ngước lên cao để hương sen không đưa tôi đi xa nữa

Kìa một… hai… cánh hoa vừa rụng

Chạm vào mặt đất như có tiếng kêu.

 

 

21.

 

Bức ảnh mịn màng thơm

Bởi nắng mai

Hoa sen bên cạnh

 

Từng cánh hoa trắng muốt

Giăng kín khoảng không

 

Theo làn hương

Anh len qua mắt em

Nữ trang, khăn áo

 

Mở ngăn tủ tìm cuốn sách

Chọn màu giấy mực

Đợi ngấm trà

Pha thêm nước sôi

 

Bận nhiều công việc

Chợt nở thêm mấy bông hoa

Bên khung ảnh không có cánh cửa.

 

 

22.

 

Xối đi

Ngấm xuống

Trong đất khô gốc cây đang hấp hối

 

Sợi rễ tua tủa - thiếu máu - chới với

Ở đâu la đà, mướt xanh?

Ở đâu quang hợp?

 

Chạm vào nước

Chùm rễ cất cánh

 

Thân ứ căng dòng nhựa lên ngọn

Nứt vỡ vỏ cây

Mặt đất, khoảng không

 

Gió ở đâu?

Chim chóc đâu?

 

Ai lay mạnh gốc cây một lúc

 

Chỉ cần nghĩ thế

Nước mát lan đi khắp cơ thể anh.

 

 

23.

 

Nấp trong anh

Nghe anh lặng im, cười nói

Chân lồng vào đôi chân

Tay em cho anh cử động

 

Giữa mùa hè

Nắng từ mặt sóng dồn dập

Hắt lên lấp lóa, lấp lóa

Em nâng tay anh lên che mặt

 

Đàn cá phơi vảy bạc

Cắt những đường nước thẳng tắp

Chia mặt biển thành nhiều phần

 

Anh thót ngực trước cảnh đẹp

Vừa hiện ra

Đã tan trong sóng xanh

 

Sao em nằm trong ngực

Không mách giùm anh điều gì.

 

 

24.

 

Cắn trái táo, em bảo

Trong ấy là biển

Dòng hải lưu ngọt thơm

 

Biển chín trên cành

Lòng biển

Đất sâu cội rễ

 

Cửa biển lồng môi em anh

Ăn bờ xâm thực

Dừng lại nơi ta đứng

Người người đang yêu

 

Ngoài biển nước ngọt

Lạch nguồn

Cơn mưa vẫn ngọt

 

Em bảo dẫu bằng trái táo

Nếu gian dối biển sẽ dìm anh chết.

 

 

25.

 

Thân cây đứng

Giữ bầu trời quả chín.

 

 

26.

 

… mưa rơi xuyên thấu…

 

Ngọn sóng câm nín

Đá núi sừng sững

Rễ cây bất động xiên ngang

Trứng chim nằm trong lòng mẹ

Con thạch sùng bất động

Chuông ngừng kêu

Mây cuộn đỉnh tháp

Vỉa hè thoáng chốc đứng im

 

… mưa rơi xuyên thấu…

 

Sóng lao xuống vực
Chuông đổ liên hồi

Đàn chim vỗ cánh

Con thạch sùng lên đường

Cùng vỉa hè, đám mây, cây lá…

 

 

27.

 

Kéo mặt đất lên

Thấy nhiều nơi ta chưa đặt chân

 

Cùng em nhìn muôn mặt cắt khuất lấp

Biết mình đã đổi thay và mãi ngây thơ

Ngày mai đang yêu

Trái tim rộn rã thuở ban đầu

 

Trong hơi thở gấp anh biết

Tay mang hạt giống

Gieo… Gieo…

Ta gieo…

 

Vô tình hạt rụng trên đường

Trỗi dậy bạt ngàn cây lá

 

Kéo mặt đất lên cho hơi mát, tiếng chim

Dồn vào nơi thanh vắng

Ánh ngày reo trong đất sâu

 

Anh đang mở muôn cánh cửa vào mọi đồ vật

Vào khoảng không khác, những thế giới khác.

 

M.V.P

 

 



 





Biography of  Milutin Đuričković:

 

Milutin Đuričković the Serbian writer, journalist and doctor of literary science. He was born on 1967 in Decanе (Serbia). He graduated at the Department for Serbian Philology in Pristina, where his master's degree He earned his doctorate at the Faculty of Philosophy in East Sarajevo. He works as a professor at the College of Professional Studies for Educators in Aleksinac. A collaborator of many newspapers and magazines. He has participated in 50 scientific conferences in the country and the world. Represented in 40 anthologies of poetry and stories for children and adults. His poems were composed and individually translated into 20 languages. He was a constant critic of daily newspapers: “Politika”, “Borba”, “Dnevnik”, “Unity, Victory”... He edited magazines “Lighthouse” and “Our creation”. Member of the Association of Writers of Serbia and the Association of Journalists of Serbia. He published 54 books for children and adults (poems, novel, story, critic, monography, antology…). Lives in Belgrade.

 


 


Tiểu sử Milutin Đuričković:

 

Milutin Đuričković là nhà văn, nhà báo, tiến sĩ nghiên cứu văn học người Serbia. Ông sinh năm 1967 tại Decanе (Serbia). Tốt nghiệp tại Khoa Ngôn ngữ học Serbia ở Pristina, nơi ông từng nhận bằng thạc sĩ. Milutin Đuričković giành học vị tiến sĩ tại Khoa Triết học ở Đông Sarajevo. Ông là giáo sư tại trường Đại học Nghiên cứu chuyên nghiệp cho giáo dục tại Aleksinac. Cộng tác viên của nhiều tờ báo và tạp chí. Ông đã tham gia 50 hội nghị khoa học trong nước và thế giới. Tác phẩm của ông được in trong 40 tuyển tập thơ và những câu chuyện cho trẻ em và người lớn. Thơ của ông được dịch ra 20 thứ tiếng. Ông là một nhà phê bình thường trực của các tờ báo hàng ngày, như “Politika”, “Borba”, “Dnevnik”, “Unity, Victory”... Ông là biên tập tạp chí “Lighthouse” và “Our creation”. Thành viên của Hội Nhà văn Serbia và Hiệp hội Nhà báo Serbia. Ông đã xuất bản 54 cuốn sách cho trẻ em và người lớn (thơ, tiểu thuyết, truyện, phê bình, chuyên khảo, tuyển tập văn học…). Hiện ông sống ở Belgrade.

 

 

 


   
Hoa văn truyền thống của Serbia

 





 

 

 

BÀI KHÁC
1 2 3 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị