Năm bài tình thi
Romania - Diễm Châu dịch
Đây là năm bài tình
thi trích trong tuyển tập Florilegiu de dragoste (Minerva, Bucarest,
1981) của các tác giả Ru-ma-ni, bất chấp mọi chính kiến. Mấy bài này lấy từ tập
thơ dịch của Diễm Châu, ở phía nam của tâm hồn tôi (Trình bầy, Lộ-trấn,
1995), chưa hề đăng tải trên báo chí trong và ngoài nước, và được đặc biệt
trích ra để gửi tặng thi sĩ Mai Văn Phấn và tác giả Trần Thị Trường.
Diễm Châu
Diễm Châu
dịch và ghi chú
VIRGIL TEODORESCU (1909~)
TÔI CHẠY TỚI HÌNH ẢNH
EM
Tôi chạy tới hình ảnh em
như tới giếng nước tươi mát
giữa sa mạc,
nhưng cuộc chạy đua vũ bão
tàn phá khuôn mặt tôi.
_____________
VIRGIL TEODORESCU (1909~) của
Ru-ma-ni, trước Thế chiến thứ nhì, đã được coi như một nhà thơ lớn của trường
siêu thực thế giới.
EUGEN JEBELEANU (1911~)
KHI
Khi tôi không còn gì hết của em
không một cái cúc đui mù, không một manh áo trăng tơi
tả
không một cái ve nhỏ mịt mờ nơi trú ngụ một giọt nước
mắt lửng lơ
khi tôi không còn lấy một tấm gương
không một con ngươi long lanh để nhận ra mình...
Thời lúc đó sẽ ra sao, tôi không biết...
Nhưng làm sao tôi có thể còn là tôi?
Tôi sẽ là một con bọ đui mù, tôi sẽ va phải
một vài món đồ đạc bụi bặm
tôi sẽ hỏi hai bên tả hữu
có còn một con đường nào và đường đó dẫn tới đâu — và
tên tôi là gì và nghĩa là gì
tất cả những chuyện này.
Tôi sẽ hết sức mỏi mệt
đến không còn có thể nhắm mắt được một giây
và sẽ nhìn quanh mình mà chẳng thấy gì hết
và sẽ nói: "thì sao?"
và tôi sẽ ôm choàng lấy tôi trong đôi tay
và tôi sẽ ru tôi ngủ như một đứa bé
và tôi sẽ muốn thiếp đi trong
một lòng khe sâu ẩm ướt bao la
và tôi sẽ hầu như chắc chắn
rằng ánh sáng sẽ hiện ra chỉ như thế đó
ôi, người yêu dấu, người yêu dấu, người yêu dấu của
tôi,
lúc đó không còn khuôn mặt cũng chẳng còn một kỷ
niệm...
_____________
EUGEN JEBELEANU (1911~) là một nhà
thơ "dấn thân" rất sớm của Ru-ma-ni.
VERONICA PORUMBACU (1921-1977)
NƠI XA
Đột nhiên em nghe thấy tiếng anh ở trong em
và cảm thấy anh gần gụi như mới gần đây
rồi bóng anh đã lùa cơn say vào người em
và em đã đạp lên những ngọn sóng, thật nhẹ nhõm.
Và cuối cùng khi đã tìm thấy lại đời mình
em đã chạy trên đường phố để tìm kiếm anh
và tiếng anh đã đưa em đi, dịu dàng, thân ái,
tiếng tiêu ngây ngất với những hòa âm cuồng si.
_____________
VERONICA PORUMBACU (1921-1977), nữ thi
sĩ Ru-ma-ni, với nguồn cảm hứng rút từ những ước mơ giản dị của cuộc sống
thường ngày, từng xuất bản một tuyển tập thi ca phụ nữ toàn cầu.
STEFAN AUGUSTIN
DOINAS (1922~)
THƠ
Ban đầu đã có chữ TÌNH YÊU.
Nhịp thở của em đã tới mãi tận tôi,
lạ xa, như một hơi gió, và gió
đã la cà quanh ta như một nhịp thở huyền bí.
Về thời đó tôi chỉ còn nhớ
những chốn âm u ta đã đi qua
và bầu trời cao. Mọi sự khác, nếu còn tới,
tôi cũng chỉ gặp gỡ thật tình cờ, như em.
Mãi mãi vẫn một chiếc đồng hồ ấy điểm giờ;
Mãi mãi vẫn một âm thanh ấy, vẫn một giờ ấy:
như thể hết mọi sự trên đời đều đã có
duy một cái chết trong cùng một con tim.
Tôi hoài công vén tấm màn sương mù dầy đặc:
hàng cây vẫn nghiêng nghiêng cành lá
và chúng ta vẫn đơn độc trong bóng tối
như một con nước tràn bờ sâu thẳm.
Ban đầu đã có bến bờ của tôi, bến bờ của em,
và giữa chúng ta là TÌNH YÊU, như một đại dương chết.
Lần đầu tiên, mặt trời, trong lúc đi qua
từ bờ này
sang bờ kia,
đã rơi, con chim vàng tử thương, trong lớp sóng.
Kế đó, chúng ta đâu ngờ, đã có những tạo vật say mồi
từ trên bờ lội xuống, lang thang trên dòng nước.
Chuyện kéo dài hằng ngàn năm. Rồi, khi bóng xế,
có những loài thú ở biển tới gặm bờ.
Lúc này những đường viền bị gặm nhấm của chúng ta cũng
tựa như
đường cắt bóng của các lục địa: và đôi trái tim chúng
ta,
như bông hoa bất định của bọt biển,
vỡ tung trong gió, héo khô trên những tảng đá ngầm.
Ban đầu giữa chúng ta đã chỉ có một chữ duy nhất.
Bây giờ hằng trăm chữ đã chết hồi sinh,
khi nhịp thở của em đưa tới mãi tận tôi,
lạ xa, như một hơi gió...
_____________
STEFAN AUGUSTIN
DOINAS (1922~),
nhà thơ Ru-ma-ni, đã cho đăng thơ trong hơn 20 năm trước khi được phép in thành
tập vào giữa những năm 1960. Ông đã từng dịch Valéry!
NICHITA STĂNESCU (1933-1983)
SẦU NHAN SẮC
Tôi không nói rằng tôi được biết em
là một điều may mắn.
Tôi chỉ nói ấy là một phép mầu.
Hãy gắng đừng chết, hỡi người tôi yêu,
Hãy ra sức đừng chết nếu em có thể.
Tôi, cuộc đời đã bỏ đi,
em, điều may cũng chẳng còn.
Tôi chỉ nói thế này,
là cả hai ta đã sống
trên mặt địa cầu.
_____________
NICHITA STĂNESCU (1933-1983), nhà thơ
Ru-ma-ni, thuộc thế hệ đã ngập ngụa... nỗi buồn sắt máu từ rất trẻ; nỗi chết ám
ảnh nhiều bài viết về cuối đời.
(Nguồn: tienve.org)