Thơ Valentina Novkovich (Serbia). Mai Văn Phấn & Đinh Xuân Dũng dịch từ tiếng Nga
Valentina Novkovich (Serbia)
Mai Văn Phấn & Đinh Xuân Dũng dịch từ tiếng Nga
Nhà thơ Valentina Novkovich
Vụ mùa
Tôi
sẽ được sinh ra vào lúc bình minh, vì buổi sáng
thông
minh hơn buổi chiều,
lúc
mười một giờ kém mười lăm phút;
một
phần tư là thước đo đúng đắn cho những người
không
thể cầu toàn.
Sẽ
là thứ bảy hoặc thứ tư, bắt đầu bằng chữ C
chúng
sẽ kéo dài rất lâu.
Trong
ngôi nhà, nơi những kẻ lười biếng mơ mộng
về
Thiên giới của riêng mình,
và
họa sỹ cuối cùng sẽ nhận được
và
studio đối diện cửa sổ
nơi
tôi sẽ được sinh ra.
Mẹ
cũng sẽ mặc váy kẻ ô vuông,
cùng
các lô uốn tóc đủ mọi màu sắc,
mẹ
sẽ thường hát về các thủy thủ
và
những góa phụ trắng theo thời gian
sẽ
giống như những trái vả khô.
Thỉnh
thoảng sẽ chuẩn bị đồ ăn,
khi
mọi suy nghĩ
về
cuộc sống không có ý nghĩa để sống
nên
dừng lại.
Trong
điều này tôi sẽ luôn dõi theo mẹ
quá
dễ dàng, khi biết rằng tình yêu rất dễ,
chẳng
cần một tác động nào.
Và
sự ra đời của tôi làm mẹ kinh ngạc.
Trong
căn phòng tầng hai không xa
gần
quảng trường Mary, bằng lời nói
"Mẹ
yêu con" cất lên như bản án tử hình,
Tôi
được sinh ra vào một buổi sáng,
lúc
mười một giờ kém mười lăm,
cảm
nhận sự kiên cường của thế giới
tiếng
khóc phá vỡ trật tự của các nốt nhạc
viết
cho đàn dương cầm của cậu bé, khi tất cả
bắt
đầu được cảm nhận bằng tiếng gọi tình yêu.
Tôi
sẽ được sinh ra chẳng phụ thuộc vào
các
lô uốn tóc và váy mặc ở nhà của mẹ
trên
các khuy áo, trong thành phố, nơi
chúng
tôi sẽ đến thăm sau hàng thập kỷ
với
ba cặp mắt và cùng những nụ cười,
với
cùng lý do ngắm nhìn về một thứ;
từ
khi đó, mọi thứ được sinh ra một nơi
sẽ
mang đến vụ mùa bội thu nhất.
Cầu xin về nỗi đau
Chúng
ta từng yêu nhau bên bếp lửa
trong
lúc trăng tròn, khi các phù thủy
biến
những chiếc răng thành cỏ,
biết
thì thầm. Đó là nơi tình yêu của chúng ta
đứng
lên bởi chúng ta lang thang từ cuối cùng
đến
tận cùng thế giới,
chúng
ta thả xúc xắc để gọi hạnh phúc.
Chúng ta từng yêu nhau
bên bếp lửa khi gió thổi
hạnh phúc có được từ những ô cửa sổ
sau những ô cửa, bọn trẻ cãi nhau vì miếng bánh
ga tô.
Giờ chúng ta khép lại sự ngu dại, khi bầu trời hỏi
chúng ta:
bạn đã bán trái tim ở phía nào của thế giới
cho những động tác của rạp xiếc.
Chúng
ta đã từng yêu nhau bên sườn
những
ngọn núi ba đỉnh, nơi con người không thể leo lên
khi
những nỗi đau có cánh không học được.
Đây
là lý do chúng ta đang khép lại sự mù quáng
trước
khi chúng ta
được
gọi vào vực thẳm.
Vực
thẳm của tình yêu.
Hòn đảo
Quái
vật lặng lẽ nghỉ ngơi kể từ ngày
các
phía đã cúi đầu trước các nỗ lực hòa giải
để
đi qua chỗ hẹp.
Tôi
cho bạn đôi mắt rõ như lòng bàn tay
Và
biết bạn đã hôn bằng tấm vải của tượng thánh.
Ở
đây, một hòn đảo đã được sinh ra trong tôi
từ
băng giá và trái cây, từ cái chết và sự hoa lệ,
từ
tất cả mọi thứ có thể được gọi là mâu thuẫn,
nhưng
cũng giống như sự hòa âm.
Tôi kiên nhẫn gom nước mắt
vào chiếc chai
mùa
thu, cho một ngày thứ bảy
khi
rượu vang đã ngấm trong những điều không thể hiểu.
Có
những ngày, khi cơn đau dằng dai
tô
điểm bằng những tiếng thở dài,
khi
bạn bình tĩnh thay nước chiếc bình không hoa
lắng
nghe bao lần tiếng con quạ gõ trong vô vọng.
Những ngày như vậy được gọi là tình yêu,
liên hệ với phân tử dịu dàng trong rào cản,
của thường ngày trong một bụi mận gai.
Bức tranh toàn cảnh về
nỗi u sầu
Bóng bay mang theo
những
chữ cái tản mát và bị đốt cháy
sám
hối vì lời nói
tóm
lại là ít than hơn.
Độ
mặn không bị dập tắt bởi nước,
Những
con sông biết điều này rõ nhất,
bởi
rất nhiều người chết đuối bởi tình yêu;
và
chúng ta đã đi qua một chặng đường dài
mà
không hề biết.
Bức
tranh toàn cảnh về nỗi u sầu
sẽ
được làm sáng tỏ bởi những người mới
của
sự ảo ảnh ẩn sau một nụ cười hoàn mỹ
nước
mắt được trộn với tinh dầu nhựa thông.
Có thể, cuốn sách thời gian sẽ giúp họ
để cuối cùng hiểu được tại sao hàng rào
được sơn một nửa, còn ống khói trên tủ com-mốt
ở bên trái, nếu có ai đó ở trên màn hình
sẽ hỏi sự tồn tại sai lầm của chiếc bàn chải.
Môi
tôi cong lên trong khoảnh khắc im lặng
bóng
mờ như vào đêm trước khi hành quyết
ở
bên cạnh tất cả những nơi ẩn náu của bạn,
giống
như ký ức về một cụ bà.
Chỉ
có một số nhà ga ngăn cách chúng ta
với
cầu thang mà tôi chưa bao giờ bước tới
từ
bầu trời ẩn giữa những con số
và
mùi xăng xung quanh rìa của tầm nhìn
Cái
đó bạn chưa bao giờ gửi cho tôi
bởi
vì bạn không biết tôi cũng giống như mặt trăng
biết
rất rõ về một bông hoa súng.
Sương mù
Bạn không biết,
làm sao tôi biết được:
thuyền buồm
tôi vẽ trên đất, đôi
chân thạch cao
trên bầu vú của tôi là
sữa.
Tôi nhỏ giọt và khô đi
trước những đau khổ của
những giấc mơ.
Trong vài tháng nữa
Atlantis
sẽ được tô điểm bằng sự
dịu dàng,
bởi rất nhiều thời gian
đã trôi qua
mà bạn không dựa vào
Kritias,
bằng tiếng hát của
mình, anh ấy sững sờ,
điều đó đã làm tôi bất
tử giống như cô gái.
Trong lòng bàn tay sạch
sẽ, rõ ràng,
hồng lên trong mắt một
giọt sương.
Dư âm
Không có ai giữa chúng
ta
sự cân bằng của các mặt
đối lập
rất gần
một số
nhà thơ Bồ Đào Nha
Điều gì kết nối chúng
ta
sẽ nảy mầm khi những
đám mây
nghỉ ngơi, tôi sẽ ra đi.
Không nhỏ giọt và gió
hạt, đó là dụng ý
ngoáy vào lỗ mũi của những
nhà thông thái
và những người không
tin.
Bạn sẽ tìm tôi trong chợ
trong số các loài thực
vật trả lời,
khi ai đó gọi chúng bằng
tên,
khi không để ý đến những
khuôn mặt ngạc nhiên
của người đi đường.
Đôi cánh của sự can đảm
được trao trong hư ảo
ở đó dư âm của cuộc sống
hàng ngày
đang được lặp lại.
Người
bảo vệ nước
Mặt trăng chữa trị
trong nháy mắt
cơn đau răng của các vì
sao
chiếc áo của bầu trời
sưởi ấm cây cối thì thào.
Nếu những con chồn đi đến
chỗ những con nhím,
tình yêu tưởng tượng
sẽ trở thành chiếc chậu.
Tôi bắt lấy những suy
nghĩ của bạn
gắn với những nỗi buồn
bằng đôi mắt của chú
chó hoang
mọi nỗ lực của bạn
lẩn trốn trong ngôi nhà
của sự xấu hổ,
tôi đang dõi theo.
Bao trùm màn đêm có hai
khuôn mặt
mà chúng tôi chia sẻ với
những người bảo vệ nước,
không có pháo hoa thì
đôi mắt chúng ta tỏa sáng.
Đôi vai bạn đang lấp đầy
khoảng trống u sầu, theo
đó tôi
vẫn đang tìm thuốc.
Sự can đảm đang khóc
trong thác nước
chúng ta sẽ không bao
giờ nhìn thấy sự can đảm nữa đâu.
Chúng ta được trao để
nhận ra nỗi đau trong mắt người khác
và những vết thương
đang được chữa lành.
(Rút từ tuyển tập "Lời giải của sự dịu dàng")
TIỂU SỬ VALENTINA NOVKOVICH
Valentina
Novkovich là nhà thơ, nhà văn, dịch giả văn học, nhà báo của Cộng hòa Serbia.
Chị tốt nghiệp Khoa Ngôn ngữ và Văn học Nga (ngôn ngữ thứ hai là tiếng Anh). Đã
công bố thơ và văn xuôi trên nhiều tạp chí ở Serbia, như Književne novine,
Trag, Književni pregled, Brankovina, Buktinja, Stremljenja, Savremenik, Istok,
Balkanske vertikale; và trên các tạp chí điện tử Ekerman, Hyperboreja, Zvezdani
kolod ở Nga, Uzbekistan, Kyrgyzstan, Ba Lan, Romania, Macedonia, Kazakhstan.
Valentina đã xuất bản ba tập thơ, gồm "Безвременно" (tạm địch: Vượt
thời gian - Draslar, 2014), "Капель на засуху" (tạm dịch: Giọt nước vì
hạn hán - Parthenon, 2018), "Отгадки нежности" (tạm dịch: Lời giải của
sự dịu dàng - Liberland, 2021), một tập truyện ngắn "Два часа од реаль ности " (tạm dịch: Hai
giờ thực tại - APS, 2020). Tuyển tập thơ của Valentina Novkovich, do nhà thơ và
dịch giả Leo Butnara biên soạn và dịch sang tiếng Romania, được Hiệp hội Nhà
văn Moldova đề cử cho giải Nobel. Các bài thơ của chị đã được dịch sang tiếng
Nga, Anh, Macedonian, Romania, Uzbek, Azerbaijan, Bengali và tiếng Hàn. Chị từng
đoạt nhiều giải thưởng thơ và văn xuôi. Valentina Novkovic đã dịch nhiều tác phẩm
của các nhà thơ Nga sang tiếng Serbia và phần lớn các nhà thơ Serbia sang tiếng
Nga. Chị đồng thời là phóng viên của báo Focus News, được phỏng vấn bởi nhiều
nhà sáng tạo từ Nga và Liên Xô cũ. Chị đã nhận được nhiều giải thưởng cho các bản
dịch văn học, trong đó có giải thưởng của Hiệp hội Dịch giả Montenegro cho tập
văn xuôi được dịch hay nhất năm 2019 "Книга рассказов для молодежи"
(tạm dịch: Sách truyện dành cho giới trẻ) của tác giả xuất sắc đến từ
Uzbekistan. Ngoài ra, chị còn phụ trách chương trình Thư viện thường ngày
"Milutin Boyich", Trò chuyện với một nhà thơ của Đài truyền hình
Serbia. Chị là thành viên của Hiệp hội tác giả Serbia, Hiệp hội Văn học Serbia
và thành viên của Viện Văn học Thiếu nhi. Hiện chị sống cùng gia đình ở
Belgrade (Serbia).
Валентина Новкович
Урожай
Я родлюсь однажды утром, потому что
оно
умнее вечера,
в без пятнадцати одиннадцать;
четверть - правильная мера для тех,
кто
не может быть округленым.
Будет суббота или среда, на букву с
есть титул
начинания, которые продлятся долго.
В здании, где фантазируют бездельники
о личной Агарте,
и художник из Процесса наконец получает
и студию напротив окна где
я родлюсь.
Мать также будет носить клетчатые
платья,
самоклеящиеся бигуди различных цветов,
она часто будет петь о моряках и
белых вдов, которые со временем
начинают походить на сушеный инжир.
Иногда будет готовит блюда, когда
каждая мысль
что жизнь не имеет смысла (жить)
останавливается.
В этом я буду преданно следовать за
ней
слишком легко, зная что любить очень
легко,
никаких усилии не требуется.
И все же мое рождение ее удивит.
В квартире на втором этаже, недалеко
с площади Марии, на языке, на котором
«Я люблю тебя» звучит как смертный
приговор,
Я родлюсь однажды утром, в четверть
до одиннадцати, нетерпеливо
упорство мира почувствовать
чтобы плача нарушить расположение нот
написаных для клавесина мальчика,
который все еще
начинает чувствовать зов любви.
Я родлюсь независимо от ярких
бигуди и домашных платьев моей мамы
на пуговицах, в городе, который
мы, десятилетия спустя, посетим
с тремя парами глаз, разными улыбками,
и по тем же причинам смотреть на
одного;
все с этого момента рождены в месте
которое самые лучшие урожаи приносит.
Заклинание о боли
Мы когда-то любили друг друга у костра
во время полнолунии, когда колдуны
зубы поменяли на траву, что
умеет шептать. Это наша любовь
обитания стоила поэтому бродим из
конца
в конец света,
игральные кости бросаем чтобы счастье
вызвали.
Мы когда-то любили друг друга, пока
дул ветер
соскребал
счастье с окон, обшитых панелями
за
которым дети поссорились из-за торта.
Теперь
мы притворяемся тупыми, когда небо спрашивает нас:
на
какой стороне мира вы продали сердца
для
горстки цирковых трюков.
Когда-то мы любили друг друга на
бедрах
трехглавых горах, в которые человек не
залезает
пока крылятой боли не научится.
Вот почему мы притворяемся слепыми
сейчас
перед тем, что бы нас
в бездну могло позвать.
В бездну любви.
Остров
Чудовище тишины отдыхает сo дня
в котором острые склонились к
примирительным попыткам
чтобы через узкое пройти.
Глаза ладоней тебе даю
Я знаю: ты кистом и холстом иконы
целовал.
Вот, во мне островь родился
из льда и фруктов, смерти и роскоши,
из всего, что можно противоречием
назвать, но
на гармонию похоже.
Терпеливо собираю слезы в бутылки
осени,
за субботу одну
когда
созреет в вино разговоров о том что не сумели понять.
Бывают
дни, когда длится боль
украшенная
долгими вздохами,
когда спокойно меняешь воду в вазе без
цветов
прислушиваясь
к тому, сколько раз беспомощно стучали вороны.
Такие
дни любовью называются, этой которая
связывается
с молекулой нежности в заборах,
повседневных
терновых.
Панорамное изображение
тоски
Воздушные шары несут
разлетелись
буквы и сгорелие
покаяние
за слово
короче,
угля поменьше.
Соленость водой не гасится,
Реки
этого лучше всего знают, потому
утопленников
любви так много;
и мы прошли серьезный путь,
ничего не узнав.
Панорамное изображение тоски
будет изобретено новичками
оптических
иллюзии, которые скрываются за безупречной улыбкой
слезы
и скипидарню смесь смешивают.
Может
быть, им поможет иллюстрированная книга времени
чтобы
наконец понять, почему забор
наполовину
покрашенный, а труба на комоде
слева,
если кто на экранах
ложного
существования кисти попросит.
Мои губы извиваются в тишине,
затененные тени как в ночь перед
казнью
и такие, они рядом со всеми твоими
укрытиями,
на рыбу похожи воспоминания о прабабушке.
Всего несколько станций отделяло нас
от
лестници, на которую я никогда не
ступала,
от неба, которое спряталось среди
чисел
и пахло бензином по краям поля зрения
Которого ты мне никогда не присылал,
потому что ты не знал меня так, как
луну
знают кувшинки.
Туман
Ты не знаешь,
как мог бы знать: парусники
на суше рисую, алебастровые ноги на
моей груди молочной.
Я капаю и высыхаю
перед муками этих
сновидений.
Через несколько месяцев Атлантида
украсится нежностью, потому что
прошло столько времени, что ты,
не полагаясь на Критиаса,
пением своим
выразил немоту,
которая увековечила меня как девочку.
На ладони чистой, ясной,
в глазу от розового тумана.
Эхо
Между нами нет
баланса противоположностей
так близок
некоторым португальским
поэтам.
Что нас связывает
прорастет, когда облака
отдыхать уйду.
Без капели и ветра
зерно это умышленно
пощекотать ноздри мудрецов
и неверующих.
Ты будешь искать меня на рынке
среди растений, которые отвечают,
когда кто-то называет их по имени,
не обращая внимания на удивленные лица
прохожих.
Крылья храбрим даны в суете
где эхо повседневной жизни
повторяется.
Охранники воды
Луна морганием
лечит
зубную боль звезд
плащи неба деревья согревают.
Если к ежикам подойдут барсуки,
любовь горшком фантазии
станет.
Я перехватываю твои мысли,
привязанные к печали,
глазами бездомной собаки
каждую твою
попытку
спрятаться в доме позора,
следую.
У сокрытия ночи два лица
которой мы делимся со охранниками воды,
без фейерверков наши глаза сияют.
Твои плечи заполняют
пустое место тоски, по которой я
до сих пор ищу лекарства.
Во водопадах плачет напуганная храбрость
мы её никогда не увидим.
Нам дано распознавать боли в глазах другого
и исцелять их
(Из сборника стихов
"Отгадки нежности")
ОБ АВТОРЕ
Валентина Новкович, окончила Филологический факультет:
русской язык и литература (второй язык - английский). Поэт,
прозаик, литературный переводчик, журналист. Она опубликовала стихи и прозу во
многих журналах в Сербии: Književne novine, Trag, Književni pregled, Brankovina, Buktinja, Stremljenja, Savremenik, Istok, Balkanske vertikale, в электронных журналах Ekerman, Hyperboreja, Zvezdani kolodvor, а также во многих литературных журналах в России, Узбекистане, Киргизии,
Польше, Румынии, Македонии, Казахстане. Одна из самых важных антологий - это
антология, составленная и переведенная на румынский язык Лео Бутнарой, поэтом,
прозаиком, публицистом, журналистом и переводчиком, номинированным Ассоциацией
писателей Молдовы на получение Нобелевской премии. В упомянутой антологии,
помимо Марины Цветаевой, Маяковского, Рильке и других всемирно известных
поэтов, представлены два сербских поэта: Зоран Пешич Сигма и Валентина
Новкович. Ее стихи переведены на русский, английский, македонский, румынский,
узбекский, азербайджанский, корейский и бенгальский языки. Лауреат множества
премий в области поэзии и прозы. Она опубликовала три книги стихов Безвременно (Драслар,
2014), Капель на засуху (Парфенон, 2018) и Отгадки нежности (Либерланд, 2021), а также
книгу рассказов Два часа од реаль
ности (АПС, 2020). Редактор издательства Liberland, где редактирует
работы художников из Сербии и ее окрестностей, а также переводит произведения
авторов из русскоязычных регионов. Журналистка портала Focus News, собеседниками которого были многие создатели из России и бывшего
Советского Союза. Она получила большое количество наград за художественные
переводы, а как один из переводчиков получила награду Ассоциации переводчиков
Черногории за лучшую переведенную книгу прозы в 2019 году выдающимся автором из
Узбекистана («Книга рассказов для молодежи»). Руководитель регулярной программы
библиотеки «Милутин Бойич», «Разговор с поэтом». Член Ассоциации писателей
Сербии, Сербской литературной ассоциации и член Института детской литературы. Живет в Белграде (Сербия)
Vẻ đẹp Serbia