Thơ Musakun Satybaldiev. Mai Văn Phấn và Đặng Xuân Dũng dịch từ tiếng Nga

Musakun Satybaldiev (Cư-rơ-gư-dơ-xtan)

Mai Văn Phấn và Đặng Xuân Dũng dịch từ tiếng Nga

 

 

Nhà thơ Musakun Satybaldiev

 

  

 

THỜI GIAN

 

Chú ngựa thời gian trên khúc cua, không mỏi

Nó cướp đi sự sống đang lan tỏa của tôi,

Nhưng tôi thấy trong bước phi hoang dại

Hòn than đang nguội dần, đã phủ bụi tro.

 

Ngày tháng mạ bạc tựa lá cây trước gió

Áo quần thả xuống trên cây… Chú ngựa lao đi

Vó ngựa làm gãy nhánh cành… Vào lúc rạng sáng

Tôi cảm thấy đớn đau – Đổ vỡ những giấc mơ.

 

Nhưng tôi tin thời gian không tan hy vọng.

Giữ chặt dây cương, tôi khao khát hồi sinh,

Trong lấp lánh ánh sao, tôi tiến về phía trước,

Giữ chặt dây cương tôi trụ vững trên yên!

 

Anatoly Lobov dịch từ tiếng Kyrgyz sang tiếng Nga.

Tbilisi, 5/2021.

 

 

 

 

NẾU KHÔNG CÓ EM

 

Nếu không có em, mặt trời sẽ tắt

Màu sắc cuộc đời bỗng chốc đổi thay.

Và giữa thế gian tôi thành cô độc,

Niềm vui cuộc đời sẽ chấm dứt ngay.

 

Không có em, tôi thành lạc lõng

Ngọn lửa trong tim vụt tắt phúc giây.

Tôi chơ vơ biến thành viên sỏi,

Bao quanh bởi đau khổ, âu sầu.

 

Không có em, tựa trái đất không trăng,

Vây quanh tôi bởi muôn trùng bóng tối.

Tôi ngột thở trong bóng đêm u muội

Và cõi người lạnh lẽo trống không.

 

Không có em - tôi sẽ biến mất,

Sẽ trở thành tàn tích của Carthage*.

Tôi đơn côi trong nỗi buồn vô hạn…

Không bến bờ - tôi neo đậu nơi đâu?

 

Không có em - trái tim ngừng đập,

Tình yêu sáng trong biết ngự nơi nào,

Ngay ở đó cũng không hề yên ổn –

Tình yêu rơi vào đá núi lệ buồn.

 

Không có em – tấm thân tôi lạc lối,

Thế giới của tôi trong vô tận nỗi buồn.

Trăm ngàn lần xin tạ ơn Thượng Đế -

Em vẫn đợi tôi, cùng vào cõi vĩnh hằng.

 

________________

* Carthage là trung tâm thương mại quan trọng nhất của Địa Trung Hải cổ đại, nằm phía đông hồ Tunis, thuộc thủ đô Tunisia. ND

 

 

 

BẾN ĐỖ

 

Bông hoa kia có thể xuyên qua đá,

Nó không yêu tia nắng mặt trời sao?

Và đôi mắt có thấy điều kỳ diệu,

Ngôi sao đừng lấp lánh giữa đêm khuya?

 

Như tia chớp vụt sáng trong nháy mắt

Cuộc sống này em đến tựa ngôi sao,

Như viên đá ném vào trong nước,

Hồn tôi run lên bởi gương mặt hôm nào.

 

Từ ngày đó cuộc sống tôi chia tách:

Mọi thứ trước em - thành khói bụi tiêu tan.

Cuộc sống của tôi nhạt nhòa phút chốc

Như màn sương trong xám biếc nắng chan.

 

Nỗi u sầu trong lòng chim vàng anh

Bài hát vang lên và lan trong vô tận.

Tôi cũng đang hiểu rõ bản thân mình

Tôi không hiểu - sự sống hay cái chết?

 

Tựa ngôi sao - em ở rất xa tôi

Tôi tan chảy bởi từng tia ấm nóng,

Nỗi buồn sâu, không thể giải khuây

Không có em thế giới này xa lạ.

 

Máu trong mạch được truyền đi từ Em

Từ Tình yêu, Trái đất đang rung chuyển.

Nỗi buồn này sẽ sớm nguôi ngoai,

Nếu mặt trời làm dịu đi ngọn lửa.

 

Tôi tìm kiếm chính mình... nhưng vô tích sự,

Cuộc sống không em – đâu còn gọi cuộc đời.

Tựa nỗi đớn đau u sầu dậy lên phút chốc -

Vầng trăng khuyết và mặt trời lặn trong lặng yên.

 

Tôi khao khát vươn tay về phía em

Trên vực sâu, tôi đứng trong vũ trụ.

Cầu mong phồn vinh luôn tồn tại lâu bền

Với em tôi ước mong - em là bến đỗ...

 

 

 

VỚI CON

 

(Dành riêng cho con trai út Arnas yêu quý của tôi)

 

Con trai ơi, bố đã từng trải nơi thế gian,

Con xẻ đá bằng lưỡi cưa sắc nhọn

Chia cắt bố mà không chút thương yêu

Ngôi sao bố trong bóng đêm vụt tắt.

 

Bố giãy giụa trong đại dương nước mắt,

Bố kiếm tìm từ lâu hạnh phúc trong đời,  

Những trở ngại như răng cưa sắc nhọn

Từ lưỡi cưa bất hạnh cắt chia. 

 

Dòng nước đục cuốn tháng năm của bố,

Trên vách đá, những giọt sương thảo nguyên.

Nhưng những vần thơ không bao giờ tắt

Dù lớp bụi gỉ hoen phủ kín tâm hồn.

 

Trong dối lừa, mọi thứ đã tìm lại,

Bố gõ cửa nơi phồn vinh thế giới.

Không hài lòng với số phận an bài

Bố muốn đu đưa chiếc võng cuộc đời.

 

Giữ bờm ngựa của thăng trầm hy vọng

Bố nắm lấy cổ áo của số phận mình.

Khi gặp gỡ bao điều trong cuộc sống,

Thật bất ngờ bố bắt được vận may.

 

Số phận bố không hiện trình nhịp đập,

Trên đường đi may mắn gặp thiên thần.

Ngọn lửa sống đã bao trùm lấy bố,

Thấy một góc riêng trong chốn trầm luân.

 

Con là trái tình yêu thánh thiện cuối cùng,

Bố gặp nó trên đỉnh cao sự sống.  

Như với bố bỗng nhiên tia chớp

Vững vàng hơn nghe tiếng trái tim con.

 

Thay vì mặt trời, con trong số phận bố,

Con sáng soi, bé bỏng mến yêu.

Cả thế giới nghe tiếng con vui nhộn,

May mắn sao bố nắm được sợi dây.

 

Mẹ đã đợi chờ con qua năm tháng,

Đã cầu xin có được con từ những ngôi sao.

Con là bông hoa mùa thu của bố,

Hoàn thiện ước mơ của một người già.

 

Con hãy là ngôi sao của mẹ

Cầu mong thế giới tình yêu của mẹ nở hoa,

Bố đợi chờ con với bao nguyện ước,

Con hãy là người! Luôn giữ thiện lương.

 

Nụ cười con tựa ánh mặt trời,

Tia nắng ấy hồi sinh bao sự sống.

Hộp bí mật bỗng nhiên tràn hạnh phúc,

Tai họa tiêu tan và thế giới sáng hơn!

 

Và chú ngựa sẽ được tìm thấy,

Được con trai yêu Arnas cưỡi lên.

Chim ưng của con giang cánh trên trời rộng,

Hạnh phúc, niềm vui sẽ mãi lâu bền.

 

Con tựa bạc vàng, để Thượng Đế nhìn vào thế giới

Bố cầu nguyện cho con trường thọ cuộc đời,

Để ánh sáng của con tỏa rạng muôn nơi,

Hãy là chim ưng dũng mãnh trong hoàn vũ.

 

Thế gian dối lừa... sống chân thành không dễ...

Hãy là Người có ích, hỡi con yêu,

Là ngọn đuốc của nhân quần, xứ sở

Con ở đây, bố vẫn còn và luôn ở bên con.

 

 

 

THẾ GIỚI - NGHĨA TRANG

 

Cuộc sống của tôi từ nỗi đau và cả nỗi buồn

Dao động trên chiếc bát - "Không" và"Có",

Đôi mắt chói lòa, rủ xuống hàng mi

Tia lửa khát khao, rực lên ánh sáng.

 

Tôi luôn hoài nghi trong tâm hồn bất định.

Như lữ khách giữa sa mạc Sahara,

Luôn loay hoay với cái cây số phận,

Không có em, tôi ngụp lặn giữa đời.

 

Đi trên đá, trên than hồng cháy rực,

Cứ mặc cho những vết thương xuyên.

Đàn bỗng đứt dây trong trái tim mãnh liệt,

Tờ giấy trắng xé ra từ cuốn sách đính liền.

 

Điểm tựa hy vọng đã biến mất lần nữa,

Trên nấm mồ tôi vừa ngủ thiếp đi.

Bỏ lại thế gian không em tối thẫm

Cuộc đời trôi thầm lặng qua đêm.

 

Sự sống đâu ngọt ngào, người đàn ông tội nghiệp,

Tình yêu tôi trong bóng tối chẳng hồi sinh.

Với đêm không trăng và không có em,

Không tươi sáng và tự do hơn bên bia mộ.

 

*   *   *

 

Sức khỏe tôi ngày càng suy sụp,

Vẫn đi lên phía trước, bền bỉ, kiên trì.

Ánh sáng cuộc đời phía xa le lói,

Cái dằm trong lòng chân – tôi có để ý đâu.

 

Tôi âu yếm vuốt ve sự đau khổ,

Là lữ khách làm trọn bổn phận mình.

Để không rơi giọt lệ buồn xuống cát,

Tôi có thể mang gánh nặng trên vai.

 

Tôi tạo ra tiếng cười từ cuộc đời đổ nát,

Tôi đã tìm được cơ hội cho mình.  

Cho người khác ngôi sao không nhìn thấy.

Ngôi sao của tôi tỏa sáng ngày đêm.

 

Xin tạ ơn cuộc đời ban tặng

Tôi luyện tôi trong đau khổ, dày vò.

Giữa những ngôi sao trên cao lấp lánh

Lòng kiên nhẫn là bạn hữu của tôi.

 

*   *   *

 

Tôi muốn nhặt từng mảnh vỡ mặt trời,

Để tác tạo thế giới mà tôi đang sống.

Để làm vui đôi mắt của con người

Khi vĩnh viễn tôi bước vào cõi mộng.

 

Khi nhặt từng mảnh vỡ mặt trăng,

Tôi tạo ra vưu vật chưa từng có.

Sự mệt mỏi trên con đường đi

Tôi tự xếp hành trang cuộc sống.

 

Tôi muốn gom từng mẩu bất hạnh,

Làm chuỗi hạt cườm hạnh phúc cho em.

Can đảm nhóm lên ngọn lửa định mệnh

Như dòng sông chảy giữa vũ trụ buồn.

 

Tôi thu lượm bản thân từ mảnh vỡ,

Sẽ tạo ra một thế giới sau cùng,

Vườn địa đàng, tôi chăm sóc nhân gian,

Và thắp sáng những đêm đen ở đó.

 

 

Taalaibek Osmonov dịch từ tiếng Kyrgyz sang tiếng Nga.

 

 

 

TÌNH YÊU CỦA TÔI

 

Cuộc đời tôi như đi trong hầm mộ,

Và tâm hồn trống trải, khát khao.

Như bóng mây trên trời dày đặc

Ngày tươi sáng của tôi vĩnh viễn khi nào.

 

Cuộc đời tôi tựa tình yêu tiểu thuyết,

Buồn tựa mùa thu cắn rứt trái tim.

Con thuyền tôi căng buồm giữa biển

Tìm kiếm chính mình trên sóng lênh đênh...

 

Số phận xóa dấu chân như sóng vỗ,

Như lữ khách lẻ loi trên bãi cát vàng.

Tôi lang thang hàng giờ nơi em đã bước,  

Trên dây đàn trái tim sinh muôn ý thơ.

 

Tôi đợi em, nhìn xa xăm phía trước,

Trong tâm hồn tôi khẽ nảy mộng mơ.

Nhưng tại sao tình yêu ta đánh mất,

Trên nghĩa trang dòng lệ tuôn mưa.

 

Gió sau lưng nhẹ nhàng quấn quýt,

Và bình minh se lạnh mùa thu.

Tôi gặp lại chiều hôm mỏi mệt,

Mơ về em, nhưng nào có ích...

 

Em có thể đến với tôi lần nữa

Như định mệnh đã sắp đặt xong.

Những người dưng biết sao tôi đã sống

Bôi đen em bằng ác độc tin đồn...

 

Như vì sao, như ánh sáng chiếu rọi,

Em bước vào đời tôi, ngôi sao chổi mộng mơ.

Tình yêu thiêng liêng là bầu trời thiên phúc

Tôi giấu sao được nước mắt vỡ òa…

 

Chúng ta giống hai giọt nước hòa một,

Để kiếm tìm hạnh phúc hứa hôn.

Tôi đã ném mọi nỗi buồn xuống đáy,

Trả thù số phận vì tất cả u buồn...

 

Sau thời gian, số phận đã hồi đáp, 

Em ở đây, tôi sống trong trời khác.

Tôi không sống cũng như không chết,

Chúng ta cùng rơi vào vực thẳm đớn đau.

 

Ai đó nói với tôi - "Sao anh già thế",

Nhưng trái tim tôi nào có cỗi cằn.

Tình yêu đến một lần, đâu là tội lỗi,

Và tôi sẽ yêu, bất kể tháng năm..

 

Dù ở xa, nhưng ánh sao em chiếu rọi

Tình yêu tôi bên cửa sổ của em.  

Em đã đến bên tôi bằng định phận,

Mang đến niềm vui hạnh phúc vô bờ...

 

14.01.21.

Inver SHEUDGEN dịch từ tiếng Kyrgyz sang tiếng Nga

 

 

*  *  *

 

Định mệnh là nhịp đập cuộc đời,

Cùng đá sắc, chông gai cản ngăn tôi bước.

Kìm nén âu sầu, vượt qua cả nỗi đau,

Tôi mang khát vọng đi lên phía trước.

 

Nhặt bông hoa hy vọng dở dang

Tôi trút bỏ bộ áo quần rách nát.

Và lượm nhặt hạnh phúc từ những hạt cát   

Giữ cho mình thoát khỏi lũ thô bỉ, ngu si.

 

Mặc h quyết - tôi là người yếu đuối

Nhưng cuộc đời tôi nào sợ chông gai.

Tôi vẫn sống trong vòng duyên phận

Vật lộn với chính tôi trong thế kỷ dài.

 

13.01.21.

 

 

*     *     *

 

Rồi một khi tôi cảm thấy rất đau

Mình đến thế gian này chắc do nhầm lẫn.

Thung lũng cuộc đời thoảng cơn buốt lạnh

Nơi chẳng còn những bông hoa thanh xuân.

 

Điều đó thật sai giờ tôi mới nhận ra.

Cuộc sống này không ban tặng vô ích.

Tạo hóa nhân từ đã cho tôi bí mật,

Bình minh trong hồn hạnh phúc mới nảy sinh.

 

Mặc dù yêu em nhưng không thể chạm,

Tôi chẳng tìm đâu hạnh phúc nào hơn...

Tôi lưu giữ khóe miệng em diễm lệ,  

Trước nụ cười em, nắng cũng phai đi.

 

Ruslan PIVOVAROV dịch từ tiếng Kyrgyz sang tiếng Nga.

 

 

 

TỚI GIẤC MƠ

 

Giấc mơ chân trần đang vẫy gọi tôi

Niềm hy vọng bao quanh, ánh mắt rực lửa.

Trái tim tôi đang hát theo nhịp đập giấc mơ

Nhưng không thể đuổi theo em mọi cách.

 

Em muốn cắt dây cương khỏi tay mình không

Hãy cho tôi biết, giấc mơ đang bay lượn?

Khi đã quên, em chẳng còn nghe tiếng trái tim,

Em khuấy động mùa thu tôi yên lặng.

 

Em quyến rũ tôi bằng vẻ đẹp nữ tính

Như làn sương mù dày đặc, đam mê.

Em vươn lên bằng chiều cao rộng,

Khát vọng của em chỉ là sự dối lừa.

 

Đừng cất cánh ôi ước mơ cao vợi

Đừng mơ mộng gì vượt quá khả năng.

Đừng chạm đến những đám mây cao tít,

Đừng quẫy đạp bằng đôi cánh của mình.

 

Chà, cứ thế, bay đi mơ mộng,

Hãy để thế giới này chờ đợi chúng ta.

Khi là tờ giấy trắng đến khi từ biệt cõi ta bà,

Hãy cùng nhau thấu hiểu những tâm hồn bay bổng.

 

Lyudmila Dubkovetskaya dịch từ tiếng Kyrgyz sang tiếng Nga.

 

 

 

TIỂU SỬ NHÀ THƠ MUSAKUN SATYBALDIEV

 

Nhà thơ Musakun Asangulovich Satybaldiev, sinh năm 1950 tại làng Saru, quận Djety-Oguz, vùng Issyk-Kul, Cộng hòa Cư-rơ-gư-dơ-xtan. Ông bị khuyết tật từ nhỏ, không thể đến trường học như bao trẻ em khác. Từ năm 14 tuổi, ông bắt đầu tự học bảng chữ cái, tập viết bằng đôi tay tật nguyền. Sau đó, ông cố gắng viết những bức thư ngắn khởi đăng trên các trang báo của quận Djety-Oguz, sau đó trên các báo của vùng Issyk-Kul. Từ những năm 70 ông viết các tác phẩm văn học, ban đầu là thơ, sau đó văn xuôi. Đến nay, ông đã xuất bản 15 đầu sách (trong đó có 3 tiểu thuyết, 2 cuốn sách dịch). Mới đây, nhà xuất bản “Улуу Тоолор” (Những ngọn núi lớn) đã ấn hành 10 tập truyện của ông. Vào năm 1989, tập thơ "Цветы урюка” (Những bông hoa mai) của M. Satybaldiev được xuất bản ở Ulan Bator bằng tiếng Mông Cổ. Năm 1995, với sự giúp đỡ của một tổ chức từ thiện quốc tế, tập thơ "Живи, Нооруз" (Hãy sống, Nooruz) của ông đã được xuất bản tại Dublin bằng tiếng Anh. Ngoài ra, một số tác phẩm của ông đã được dịch sang tiếng Nga, Thổ Nhĩ Kỳ, Ba Lan, Kazakh, Tajik, Uzbek, Tây Ban Nha, Nepal, Trung, Hy Lạp, Mông Cổ, Anh, Serbia, Bosnia, Croatia, A-déc-bai-gian, Slovenia, Ả Rập, Hindi, và tiếng Marathi (Ấn Độ). Ông là tác giả có kiến thức rộng, từng làm việc tại các tòa soạn báo với nhiều công việc như, đánh máy, phóng viên, cán bộ văn học, phiên dịch, phó ban biên tập của tờ báo "Ысык-Көл үнү" (Tiếng nói Issyk-Kul). Năm 2000 ông làm biên tập viên của Nhà Xuất bản "Бийиктик" (Tầm cao) tại thủ đô Bishkek. Ngoài các tác phẩm sáng tạo, ông còn làm việc với các tác giả khác để biên tập, viết lời giới thiệu sách, và làm các công việc xuất bản. Đến nay, ông đã biên tập 137 cuốn sách. M. Satybaldiev là hội viên Hội Nhà văn Quốc gia Cộng hòa Cư-rơ-gư-dơ-xtan. Ông đã được trao tặng huy chương của Ủy ban Ngôn ngữ Quốc gia (dưới thời Tổng thống Cộng hòa Cư-rơ-gư-dơ-xtan), đoạt danh hiệu "Công dân danh dự của làng Saru", Giải thưởng văn học "Cây bút vàng Liêng bang Nga" cùng nhiều bằng khen danh giá khác. Gần đây, ông được kết nạp vào Hội Liên hiệp các nhà văn Nga và được trao “Huy chương vàng Ê-xê-nhin” cho những bản dịch hay nhất của nhà thơ S.A. Ê-xê-nhin từ tiếng Nga sang tiếng Kyrgyz. M. Satybaldiev được công nhận là thành viên của Viện Hàn lâm Văn học quốc tế Nga. Từ năm 1989 đến nay, ông sống trong căn hộ hai phòng trên tầng hai ở thành phố Karakol, di chuyển bằng xe lăn. Ông có bảy người con, sáu cháu nội ngoại. 

 

 

 

 

 

 

Мусакун Сатыбалдиев (Кыргызстан)

Перевод с русского Май Ван Фана и Данг Суан Зунга

 

 

 

ВРЕМЯ

 

Конь времени, без устали, на вираже

Уносит жизнь мою. Она ещё сияет,

Но замечаю в дикой скачке, что уже

Покрытый пеплом, уголёк мой остывает.

 

Дни серебрятся, словно листья на ветру,

Конь лихо мчит... С деревьев сброшены одежды.

Копыта бьют, ломая ветки...    Поутру

Я с болью чувствую - разбиты все надежды.

 

Но верю - время всех надежд не разобьёт.

Поводья удержу, надежды возродятся,

В весёлом блеске звёзд я унесусь вперёд,

Пока в седле способен удержаться!

 

Перевод Анатолия Лобова.                                                                

Май 2021 Тбилиси.

                                    

 

 

ЕСЛИ НЕТ ТЕБЯ

 

Когда нет тебя - гаснет Солнце,

Этой жизни цвет - исчезает.

Снова в мире я одинокий,

Радость жизни моей пропадает.

 

Если нет тебя - я теряюсь,

В сердце буйный огонь разом гаснет.

В камень, полный тоски, обращаюсь,

Окруженный бедой и печалью.

 

Когда нет тебя - мир безлунный,

Окружает меня мрак бездонный.

Задыхаюсь я в беспроссветном

И безжизненном мире холодном.

 

Когда нет тебя - исчезаю,

Карфагена обломком я стану.

И в бескрайней тоске… я один…

Нет причала - и где я пристану?

 

Если нет тебя - сердце мёртво,

И Любовь моя ясная - где-то,

Но и там той Любви не ужиться -

Камни точит слезами тоскливо.

 

Если нет тебя - сам я ложен,

И весь мир мой в тоске бесконечной.

Богу был бы стократ благодарен -

Ты б ждала, я б исчез - канул в Вечность.

 

 

 

ПРИСТАНЬ

 

Мог цветок пробиться сквозь камни,

Не люби он Солнца лучи?

И глаза нашли бы то диво,

Не мерцай звезда средь ночи?

 

Словно молния, вмиг озарила

Той звездой ты меня в жизни той,

Словно камень, брошенный в воду,

Душу всю мне смутил облик твой.

 

С того дня жизнь моя разделилась:

До тебя всё - развеялось в прах.

Моя жизнь и судьба вдруг померкли,

Словно марево в сизых лучах.

 

В сердце иволга стала тоскливо

Бесконечную песенку петь.

Я себя узнать всё пытаюсь,

Не пойму - это жизнь или смерть?

 

Как звезда - для меня ты далёка,

Таю льдом я под жарким лучом.

Неизбывна тоска и глубока

Без тебя в этом мире чужом.

 

От тебя и кровь в венах ходит,

И Земля от Любви всё плывет.

И, возможно, тоска моя схлынет,

Если Солнце умерит огонь.

 

Всё ищу я себя… но напрасно,

Словно жизнь без тебя - уж не жизнь.

А как боль той тоски разом вспыхнет -

Гаснут Месяц и Солнце в тиши.

 

И тяну я к тебе свои руки,

Мир мой умер, над пропастью я.

Пусть живет благоденствие в мире,

Но с тобой лишь - ты пристань моя…

 

 

 

Мусакун Сатыбалдиев: Үй-бүлө күтүү, жакшы жарга жолугуу – адам үчүн чыныгы  бакыт эмес | Багыт.kg

 

 

 

С  ТОБОЙ

(Посвящается любимому моему младшему сыну Арнасу)

 

Я много в этом мире испытал, сынок,

Который острием, что рубит камень,

Рубил меня, не дав любви глоток,

И сколько звезд моих погасло в темень.

 

Метался в море слез я бесконечном,

Искал я долго свое счастье в этом мире,

Препятствий ряд, как острые зубцы

От той пилы несчастий, всё пилили.

 

Смывала мутная вода мои года,

Как с камня капельки росы степные.

Неугасимые печальные стихи

Моей души покрылись ржавой пылью.

 

Но не исчез в обманах, всё искал,

Стучал я в двери мира благоденствий.

Не насыщало данное Судьбой,

Хотел качать я Жизни Колыбели.

 

Держась за гривы скачущих надежд,

Я все-ж схватил Судьбу за воротник.

Идя навстречу жизненных проблем,

Однажды я поймал Удачи миг.

 

Не отразила мой удар моя Судьба,

Я встретил Пери неожиданно в пути.

И жизни тут огонь объял меня,

Я место в мире тесном смог найти.

 

Ты - плод любви моей последней и святой,

Что у вершины Жизни встретил я.

Как молния сразила вдруг меня

Своим мечом по сердцу, не щадя.

 

Ты вместо Солнца стал в моей судьбе,

Ты светом озарил, сынок, меня.

Твой смех веселый слушает весь мир,

Уздцы Удачи я с тобой поймал.

 

О, сколько лет ждала так мать тебя,

От стольких звезд был вымолен ей ты.

Цветок ты Жизни в осени отца,

Исполнил ты на старости мечты.

 

Так будь звездой для матери своей,

Пусть мир ее цветет тобой в любви,

Благословляю всей душой тебя,

Будь Человеком! Честь свою храни.

 

Улыбка сына Солнцем озарит,

Лучами возрождает к жизни всё.

И ларчик тайны полон счастьем вдруг,

Все беды прочь, а в мире вновь светло!

 

И обретутся Жизни скакуны,

Которых оседлает мой Арнас.

И сокол сына в небо тут взлетит,

Богатство-дичь собьет ему тотчас.

 

Мой сын златой - чтоб Бог взглянул в наш мир

И дал, молю, жизнь долгую тебе,

Чтоб светом многих озарил ты на земле,

Будь кречетом, быстрее в мире всех.

 

Наш лживый мир… быть честным нелегко…

Будь Человеком стоящим, сын мой,

Будь светочем ты родины, людей,

Пока ты есть - я жив, и я с тобой.   

 

 

 

МИР - КЛАДБИЩЕ

 

Вся жизнь моя из боли и печали

Колеблется на чашах - «Да» и «Нет»,

Слепя глаза, свисают на ресницах

Тоски искринки, яркие как свет.

 

Всегда в душе неясность и сомненье,

Как путник я в Сахаре средь песка,

Я тереблю Судьбы своей растенья,

Тону-выныриваю в жизни без тебя.

 

Иду я по камням, горящим углям,

Уже не счесть болячек всех моих.

Струна вдруг оборвется в сердце буйном,

Как вырванный из книги чистый лист.

 

Надежд благих лишившись вновь опоры,

Я на могильных холмиках усну.

В беззвездном мире без тебя остался,

Жизнь мимо тихо протечет во мглу.

 

И Жизнь мне, бедняку, уж не мила,

Любовь мою - не возродит во тьме.

Чем ночь безлунную мне видеть без тебя,

Мир кладбища уютней и светлей.

 

                     *   *   *

Несу здоровье я разбитое свое,

Иду вперед, упорствуя, терпя.

Вдали мерцают Жизни огоньки,

В подошве вновь занозы - не беда.

 

Ласкаю муки нежно я свои,

Я - путник, исполняющий свой долг.

Чтоб не исчезнуть каплею в песке,

Верблюжий груз на плечи взять я смог.

 

Я из обломков Жизни сделал смех,

Нашел возможность для того я сам.

Чужим невидная в высоких небесах

Сияет день и ночь моя Звезда.

 

Я благодарен Жизни, что меня

В сталь выковала из страданий, мук.

Средь звезд сияет ярко в вышине

Всё одолевшее Терпение - мой друг.

 

                  *   *   *

Хочу осколки Солнца я собрать,

Из них чтоб сделать мир, на то живу.

Чтоб радовал людские он глаза,

Когда я в Вечность темную уйду.

 

Луны осколки подобрав, собрав,

Невиданную ценность я создам.

Усталость от дороги уморив,

Я жизнь наладить должен для себя.

 

Хочу, собрав бусинки всех невзгод,

Повесить бусы счастья ей на шею.

Разжечь огонь Судьбы моей лихой

И течь рекой средь горестей Вселенной.

 

Себя из всех осколков соберу,

В последний Жизни день я мир создам,

Как Райский Сад, для многих беспечальный,

Ночь черная чтоб озарилась там.

 

Перевод Таалайбека Осмонова.

 

 

 

МОЯ ЛЮБОВЬ

 

Как будто моя жизнь проходит в склепе,

И на душе--тоска и пустота.

Как облака сгущаются на небе,

Мой светлый день уходит навсегда.

 

Вся жизнь моя, лирический роман,

Грущу как осень, сердце теребя.

Мой парусник уносит в океан,

Блуждая по волнам, ищу себя...

 

Судьба стирает как прибой следы,

Как путник одинокий по песку.

Брожу часами, где ступала ты,

На струнах сердца зародив строку.

 

Я ждал тебя, заглядывая в дали,

В душе моей рождались тихо грёзы.

Но почему любовь мы потеряли,

На кладбище надежд пролились слезы.

 

И снова в спину бьёт протяжный ветер,

И холодна осенняя заря.

Встречаю обессиливши я вечер,

Мечтая о тебе, но только зря..

 

Быть может, ты придешь ещё ко мне,

Как было предначертано судьбой.

Не знают люди жизнь мою извне,

Черня её жестокою молвой...

 

Как звёздочка, как свет, как озаренье,

Ты в мир ворвалась мой, кометою из грёз.

Небесное любви благословенье,

От радости, я не скрываю слез...

 

Мы словно две капли, что слились в одну,

Стремясь познать обещанное счастье.

Я  бросил всю печаль свою ко дну,

И отомстил судьбе за все ненастья...

 

Судьба ответила жестоко, через срок,

В одном ты мире, я живу в другом.

Ни жив, ни мёртв я, как жесток урок,

Летим с тобою в бездну мы вдвоём.

 

Мне  кто-то  говорит - «ты старый слышь»,

Но сердце не стареет никогда.

Любить не грех, она однажды лишь,

И буду я любить, презрев года..

 

Ты далеко, но светится звездой,

Моя любовь, у твоего окна.

Ниспослана была ты мне судьбой,

Безмерным счастьем одарив сполна...

 

14.01.21.

Перевод Инвера ШЕУДЖЕНА.

 

 

 

                           *  *  *

Судьбой был бит на жизненном пути,

Камней шипы мешали мне идти.

Но горя плен и боль превозмогая,

Я смог вперёд стремления нести.

 

Сорвав цветы несбывшихся надежд,

Я сбросил хлам разорванных одежд.

И счастье из песчинок собирая

Храню свой мир от грубости невежд.

 

Они решат - я слабый человек,

Но жизни не боюсь коварных рек.

Напротив, я в её водовороте,

Борюсь с судьбой весь долгий век.

 

13.01.21.

 

                       *     *     *

Было время когда я испытывал боль

От мысли, что в мир по ошибке пришёл.

Лютым холодом веяла жизни юдоль,

Где цветок моей юности вовсе не цвёл.

 

То, что я ошибался, теперь осознал.

Этой жизни подарок даётся не зря.

Милосердный творец мне секрет указал,

Лишь в душе зарождается счастья заря.

 

И пускай я коснуться тебя не могу,

В мире радостней жизни явления нет...

Я улыбку твою навсегда сберегу,

Пред которой тускнеет и солнечный свет.

 

Перевод Руслана ПИВОВАРОВА.

 

 

 

satybaldiev

 

 

 

К МЕЧТЕ

 

Босоногая мечта меня зовёт,

В окружении надежд, глаза горят.

Моё сердце в такт мечте поёт,

Но её никак мне не догнать.

 

Хочешь оторвать узду из рук,

Расскажи, мечта, куда летишь?

Забыв меня, не слыша сердце стук,

Тревожишь лет моих осенних тишь.

 

Искушаешь меня девичьей красой,

Как дурманящий густой туман.

Тянешь за просторной высотой,

Но твои стремленья - лишь обман.

 

Не взлетай, о, мечта, так высоко,  

Не мечтай о том, что непосильно.

Не дотронься, вдруг, до облаков,

Не махай крыльев своих обильно.

 

Что ж, пусть будет так, лети, мечта,

И пусть этот мир нас подождёт.

И до смерти с чистого листа,

Будем вместе постигать души полёт.

 

Перевод Людмилы Дубковецкой.

 

 

 

МУСАКУН АСАНГУЛОВИЧ САТЫБАЛДИЕВ

 

Мусакун Сатыбалдиев родился в 1950 году в селе Сару Джеты-Огузского района Иссык-Кульской области, Кыргызской Республике. Он инвалид с детства первой группы, в связи с этим он не смог ходить в школу и получить образование как все дети. С четырнадцати лет он начал самостоятельно усвоить азбуку, научиться писать с больной рукой. Позже он пытался написать маленькие корреспонденции, и они начали появляться на страницах районной, а потом и областной газете. С семидесятого года пробовал писать и художественные произведения: с начала стихи, потом и прозы. Настоящее время у него опубликовано 15 книг (из них 3 роман, 2 перевод). Недавно в издательство «Улуу Тоолор» вышло его 10 томные книги.

Небольшой сборник стихов М. Сатыбалдиева «Цветы урюка» в 1989 году было опубликован в Улан-Баторе на монгольском языке. В 1995 году при помощи международной благотворительной организации его стихотворный сборник «Живи, Нооруз» был опубликован в Дублине на английском языке. Кроме этих, некоторые его произведении были переведены на русском, турецком, польском, казахском, таджикском, узбекском, испанском, непальском, китайском, греческом, монгольском, английском, сербском, боснийском, хорватском, азербайджанском, словенском, арабском языках, на языке хинди, маратхи.

М. Сатыбалдиев несмотря на то, что он не имеет не только высшее, но и даже первоклассные образование, около 11 лет работал в разных редакциях газет: с начала печатал нам машинке, потом корреспондентом, литсотрудником, переводчиком, зам. редактором газеты «Ысык-Көл үнү», в 2000 году работал редактором издательства «Бийиктик» в Бишкеке.

Кроме творческих работ, он работает с рукописями книг других авторов, редактируют, пишет для них заголовки, готовит для печати. До сегодняшнего дня под его редактировании опубликованы 137 книг.

М. Сатыбалдиев член Национального союза Писателей Кыргызской Республики. Он награжден медалью национальной комиссией по языке при Президенте Кыргызской Республике, имеет звание «Почетный гражданин села Саруу», лауреат литературной премии «Золотое перо», имеет множество Почетных грамот. Недавно его приняли в Союз Писателей России и за лучшие переводы С. Есенина на кыргызский язык наградили «Есенинской золотой медалью». А также его приняли членом «Международной академии русской словесности».

М. Сатыбалдиев с 1989 года живет в двух комнатной квартире второго этажа городе Каракол, передвигается на коляске. Он семьянин, имеет семеро детей и шесть внуков и внучки. Получает пособии по инвалидности 6000 сом (72 доллара).

 

 

 

Неимоверная красота и величественность — фото кыргызских гор

Красота Кыргызской Республики

 

 

BÀI KHÁC
1 2 3 4 5  ... 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị