Thơ Claudia Piccinno - Nguyễn Thị Diệu Thúy dịch từ bản tiếng Anh / Poems of Claudia Piccinno - Translated by Nguyễn Thị Diệu Thúy
Claudia Piccinno
Nguyễn Thị Diệu Thúy dịch từ bản tiếng Anh
Nhà thơ Claudia Piccinno
Hãy để chuông reo
I
Chúng ta không biết
Tại sao mọi cuộc gặp gỡ đều có lý do.
Chúng ta không biết
Tại sao cơn bão đẩy chúng ta vào cùng nơi trú ngụ
vào một ngày bình thường.
Tôi đã tự hỏi mình bằng cách chối từ
cảm giác khác thường
nhưng suy nghĩ về anh thỉnh thoảng lại quay về.
Tôi biết – Có rào cản đạo đức
cô lập chúng ta
trong biến động của tâm trí sáng ngời
một tâm hồn khổ đau vì mộng cũ đã vỡ.
Vì rào cản nhỏ bé
Tôi hết mực lặng im
nhưng - hống hách - sức mạnh đột phá của anh trở lại
để gieo hy vọng trước sự thờ ơ
kéo chúng ta vào bóng tối
II
Tôi lạc lối trong sợ hãi
không phải cột mốc
cho tôi hướng đi.
Tôi đợi ở ngã tư đường
Nơi anh đi về
một mạch
cùng với sự nghi ngờ của anh
và những lý do của anh.
Tôi nhìn sang
hai bên đường
tìm kiếm một lối đi
hoặc lối tắt.
Không có gì dẫn tôi
đến đích,
không ai đưa tiễn tôi
tận tay,
mỗi bước của tôi
tuân theo quy định
một cách thật tốt,
sắp xếp
cho những người khác
như bờm ngựa của đàn violin
và chờ rung lên chính xác
âm thanh nhịp điệu
sẽ đưa tôi về nhà.
III
Tiếng nói của tôi trong cáo phó này
không cần thiết
tốt hơn là nhanh chóng đưa hòn đá
được lăn
vào trong hố
Mỗi hòn đá một ý nghĩ.
Mỗi ý nghĩ một cái tên.
Mỗi cái tên một chữ thập.
Lá, đá, kéo
Để nói, để làm, để hôn
Nhìn bố cô ấy đi.
Đừng gọi cho tôi nhé
Hãy để tôi sống lại
trong niềm vui.
Liệu tôi có thể sống trong bình minh màu xanh
và chọn một cây anh túc
để nằm dưới chân bạn
Hãy để chuông reo
trong lễ kỷ niệm,
liệu tôi có thể ca lên bài hát
của con ve sầu
liệu tôi có thể quay lại
như con mòng biển trên Bosporus
như con én trong nắng.
Hãy nhìn tôi, đừng bầy tỏ điều gì.
Cập bến giả định
… Suy nghĩ về Titanic
Jack đã có và làm rối tung
những ngày luôn giống nhau
lăn theo những chuyến
hành trình tinh thần.
Nó không dành cho Rose
muốn gặp
Nhưng xung quanh các bức tường
Anh trở thành con mương,
suốt cuộc đời cô,
để chắn sóng của cô,
một kế hoạch khẩn cấp,
một người tâm sự tri kỷ,
gần như một người đàn ông bình thường.
Rose không biết bơi
Nhưng cô bị biển thu hút,
trong lòng cô lạnh lẽo
và cô sợ rằng ngọn lửa
có thể làm trung tâm.
Rose đang đứng ở
tột cùng nỗi sợ,
cô không có điểm đến nào nữa
trọng tâm đáng tin cũng không
Nhưng cô muốn tin rằng
Chàng Jack ảo của cô
có thể thực sự cảm nhận được tình cảm.
Jack và Rose sẽ không gặp lại nhau
Trong chuyến tản bộ hàng ngày
ở những hành tinh xa xôi,
Nhưng linh hồn họ du hành
nhận ra mình trong chuyến cập bến giả định
Ở cạnh cửa sổ lấp lánh và cửa hàng
Mà những chiếc tàu đắm
và tất cả các thủy thủ không biết đến.
Giọng của anh trong countersong
Trong bài hát lỗi thời em nghe được bản nháp của anh,
Và ký ức đã đến với em
trong tiếng chiêng avatic.
Trong tiếng vang của kim loại em dừng
Và em nhận ra giọng anh trong countersong.
Chúng là những âm thanh từ sự phẫn nộ...
Những lời của chúng ta...
Nhưng chúng làm bật lên
nỗi đau của em không im lặng kháng cự.
Sóng đồng tâm trong ao,
rung động âm thanh không đều
Chúng tạo ra những cơn sóng thần của em trong trí nhớ.
Kế hoạch B
Tôi tỏa ra ánh sáng tự trị
Hướng tới xung quanh ánh nhìn của anh,
trong khi tôi nổi loạn với ý nghĩ
về một cảm giác phi lý.
Tôi vượt qua hàng dặm đường nhựa
Để neo bước chân của tôi trên mặt đất,
Ghìm nỗi nghi ngờ lại để không bay đi nơi khác
Và sau đó đâm sầm vào mặt đất.
Thành một tín điều và một màu phai nhạt.
Đột nhiên tôi sửa lại vì chúng là một cái vỏ
Không để mang đến cho trái tim
Những kỳ vọng hão huyền hay hy vọng ngấm ngầm.
Tôi đã không xem xét kế hoạch B
Linh hồn theo đuổi những gì theo ý nó,
cô ấy xem anh như một bến đỗ
Trong những khúc quanh bất tận của cái ôm.
Trong vĩ độ của cánh tay bạn,
Tôi sẽ được nghỉ ngơi.
Bộ đôi không hòa hợp
(Câu chuyện về một người bà và một cô gái nhỏ)
Cô ở đó... nắm chặt chân mình
trong một buổi nghe
Ghi lại giai điệu mùa thu
Vì chúng là phúc âm.
Cô đoán đặc quyền của sự công bằng
Giữ trong quan tài quý giá
Những lời nói và việc làm,
Bánh mì làm nở các khe mộng,
Đồ hộp làm tình yêu sôi sục.
định mệnh đã nổi giận
với bà và cô gái nhỏ,
Bộ đôi không hòa hợp.
Gà mái già trở thành
Gà con nhỏ không có lông
Cần những bước chân mềm mại
Làm nản chí cuộc đua
của những tế bào điên khùng.
Cô gái nhỏ quay sang cô gà mái
Đưa ra giải pháp thay thế
Để hối lỗi với bộ lông
Và đánh bóng đôi cánh của gà mẹ bị thương.
Vài chuyến bay không tuân theo quỹ đạo của chúng.
Khi tìm kiếm
bạn có thể thỏa mãn cuộc sống
Ngăn chặn cơn sốt rét
Để biến thành bạo chúa
Bài học này đã truyền đạt cho chú gà...
Cô gái nhỏ giải thích cho cả tổ
Cách yêu thương, đọc sách, ghi nhớ.
Tại đài tưởng niệm Sabbiuno Plan
(Bologna)
Tôi đưa học trò của mình
đến đài tưởng niệm Sabbiuno Plan
Để đọc 34 cái tên ở đó
Giữ chúng tôi bằng tay.
Arno và Vanes đã ở với chúng tôi và nhiều lần nói rằng
Chúng tôi không phải anh hùng,
Không có ai tốt cũng không ai xấu,
Có chiến tranh
và việc cấp bách là bảo vệ vùng đất của mình.
Họ thuật lại sự can đảm trên chiến trường của Romagna Franco Franchini
Khi anh tấn công trang trại Guernelli
Để giải thoát những người bạn đồng hành tự do.
36 người đã ngã xuống vào ngày 14 tháng 10 năm 1944.
nhưng 34 người đã được vinh danh
Bởi những tài liệu tiếng Ba Lan và tiếng Đức
không được tìm thấy,
Họ đã tham gia vào lữ đoàn thứ bảy
và biệt đội của Franchini;
Vì vậy, bây giờ học trò của tôi biết
Ai là người đứng đầu đất nước.
Đường ray lười biếng
Cái nhìn thoáng qua không thay đổi
của chiếc cung xiên
Trên con đường tròn và quanh co
Đột nhiên nó được sơn màu đỏ.
Đánh bại thời gian
Đường ray lười biếng
Trong một cuộc tản bộ
Không có logic
Không có mục đích dự định
Nếu không phải sự đồng cảm hữu hình
của dấu hiệu nước
Và sự tìm kiếm cảm xúc mãnh liệt
Bị giam cầm trong một quy tắc khao khát
Và đôi khi bị chối từ.
Đánh bại thời gian
Đường ray lười biếng
Trong số những câu hỏi hiện sinh
và những câu hỏi bất khuất
không bóp nghẹt
những thèm thuồng phi lý
và vẻ ngoài non nớt,
Tò mò từ phía xa
Và sự nhìn thấu vô tình.
Đánh bại thời gian
Đường ray lười biếng
cho đến khi nó phanh lại
để thỏa hiệp.
Tên bạn là David
(Bài thơ dành riêng cho trẻ tự kỷ)
Ánh mắt của bạn dừng ở đâu David?
Bạn chìm vào một chi tiết để không nhìn thấy tất cả.
Không dễ để giải mã
la bàn của các giác quan
trong sự hỗn loạn của kích thích xã hội.
Và làm thế nào để ủng hộ phần thưởng
của sinh học rắc rối?
Để thấy được thất bại
trong mối liên hệ giữa các khả năng giác quan,
là một nỗ lực to lớn đối với chúng tôi,
những người được gọi là “bình thường”.
Để bù đắp bằng cử chỉ
để được cùng chú ý,
để giúp bạn làm rõ một thỉnh cầu,
đấy là những mục đích hấp dẫn trong đầu.
Tên bạn là David,
với tôi bạn không phải chẩn đoán
hay biến thể hay khiếm khuyết của kiến trúc di truyền,
một kỳ vọng không được quan tâm,
một sự can thiệp sớm hay muộn,
suy yếu não,
rối loạn phổi.
Tên bạn là David
đứa trẻ yêu thích những chi tiết.
Tôi sẽ mang vẻ ngoài của bạn,
Tôi sẽ lắng nghe khuôn mẫu bối rối của bạn
Tôi sẽ đến để vượt qua đối tượng thu hút bạn
để rút ngắn khoảng cách
khiến bạn bị giam hãm trong căn phòng.
Sự can đảm của những kẻ thua cuộc
Anh ấy có đôi mắt to... Ismael
một cái miệng khô khốc, Ikrahm,
một giọng nói vang Aziz.
Họ cách xa
những cơn gió
của Kindertransport nước Anh
khi chiến tranh ảnh hưởng đến châu Âu.
Họ là những đứa trẻ trên đường
Đôi mắt ngây thơ của ngày hôm nay,
những con cừu mất mạng khi qua đường
bằng đường bộ và đường biển
những người ta thấy diễu hành trên tin tức truyền hình
chúng tôi là người hầu của Charon,
chúng tôi là “dân thường”,
chúng tôi là con tin của sự thờ ơ,
nạn nhân và có thể là đồng phạm
của một chứng nghiện tương tự.
Chúng tôi đang ở rìa con đường
đông đúc nơi có những bàn tay dang rộng,
chúng tôi... chúng tôi bất động với những cánh tay nhỏ bé
không cố gắng
đưa ra bất kỳ trợ giúp nào.
Anh ấy có đôi mắt to... Ismael
một cái miệng khô khốc Ikrahm,
một giọng nói vang Aziz.
Din của những quả bom
trong ký ức của họ,
dưới chân thì đau nhức
lở loét và chụm lại.
Cái dùi cui của lính gác
không chừa một ai,
Nó còn tệ hơn cả sự xoay vần
của thủy triều,
Dường như cơn đói của cá mập.
Nghèo đói, nạn đói, dịch bệnh.
Ismael, Ikrahm, Aziz;
Ra đi, ở lại, trở về
Châu Âu văn minh đã phát minh ra
một thiết bị chết người:
trại tị nạn
để làm cho chúng ta quen
với bầy cừu di cư
trước sự can đảm của tâm trí
trước kiên nhẫn vô song
của những kẻ thua cuộc
Đau đớn và sức mạnh
Mẹ ơi, con đang sống với nỗi đau của mẹ
Con cảm thấy tĩnh mạch đau đớn của cánh tay mẹ.
Con nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của trái tim mệt mỏi.
Con nhìn vào giấc ngủ chập chờn của mẹ
Giống như những giọt nước chậm rơi
Để khâu vết rách chưa lành một cơ thể đau đớn.
Con thở ra sức mạnh của mẹ mà không bao giờ biết
Kể từ hành trình vào nước ối nơi mẹ.
Di sản của chủng tộc... Chính là mẹ.
Đau đớn và sức mạnh.
Và tái sinh.
Bởi cùng với mẹ con sẽ tái sinh
Một lần nữa, hôm nay như ngày hôm qua,
Ngày mai và mãi mãi.
Có những thừa kế tự nhân lên
Khi họ đang ghim
Trục cân bằng.
Đau đớn và sức mạnh.
Và tái sinh.
Tiểu sử Claudia Piccinno
Claudia Piccinno sinh ở miền Nam nước Ý. Hiện chị sống và giảng dạy ở phía bắc nước Ý. Thơ Claudia được in trong hơn 100 tuyển tập. Chị là thành viên ban giám khảo của nhiều giải thưởng văn học trong nước và quốc tế. Là giám đốc lễ hội Thơ ca thế giới của châu Âu. Đại diện cho văn hóa Istanbul ở Ý với tư cách là Đại sứ của Hiệp hội nghệ thuật Ist Sanat. Claudia Piccinno đã xuất bản 34 tập thơ và một số tập thơ của các nhà thơ quốc tế do chị dịch sang tiếng Ý. Năm 2016 chị được trao giải thưởng danh giá nhất, mang tên Stele của Rosetta tại Istanbul (Thổ Nhĩ Kỳ). 4/2017 chị được trao biểu tượng Thế giới hòa bình, mang tên Wip tại thành phố Ondo (Nigeria). 7/2018 chị nhận giải thưởng Najiman tại Liban. Ngoài ra, chị nhận 250 giải thưởng ở Ý cho các thành tích hoạt động văn học, văn hóa nói chung. Bài thơ “In Blue” của Claudia được khắc trên tấm bia lớn trên bờ biển Santa Caterina di Nardo, thuộc thành phố Lecce của nước Ý. Chị là biên tập viên châu Âu cho tạp chí văn học quốc tế Papirus ở Thổ Nhĩ Kỳ và cho Tạp chí quốc tế Atunis. Claudia phụ trách thơ cho tạp chí tiếng Ý có tên Gazzetta di Istanbul, được in ở Thổ Nhĩ Kỳ bởi cộng đồng người Ý.
Nhà thơ Claudia Piccinno
Poems of Claudia Piccinno
I
We are not told
why every meeting has its reason.
We are not told.
why a storm pushed us into the same shelter
on an ordinary day.
I questioned myself by rejecting
unusual feeling
but the thought of you returned intermittently.
There is -I know - an ethical diaphragm
that isolates us
in the movement of a luminous mind
and a soul suffering for old disillusionments.
For that thin membrane
I silenced the ink
but - overbearing - his disruptive strength returns
to sow hope before apathy
drag us into the dark.
II
I got lost in fear
not a milestone
to give me the direction of travel.
I waited at the crossroads
that you go back
candidly
with your doubts
and your reasons.
I looked to the sides
of the roadway
looking for a path
or a shortcut.
Nothing led me
at the arrival point,
nobody took me
by hand,
each of mine steps
follow the rules
of the good way,
make arrangements
to the others
like violin's horsehair
and wait for the right vibration
the sound of a beat
that will take me home.
III
My say on this obituary
is no needed
better would express a stone
rolled
in the pit.
Each stone a thought
Each thought a name
Each name a cross.
Leaf, stone, scissors
To tell, to do, to kiss
Look at me father.
Do not call me.
Let me live
again seasons of joy.
May I live blue mornings
and pick a poppy to
lay at your feet.
Let the bells ring
in celebration,
may I sing the song
of cicadas
may I come back
as a seagull on the Bosporus
as a swallow in the sun.
Look at me, don't pronounce
Hypothetical landing
… Thinking of the Titanic
Jack got and he messed up
days that were always the same
rolling the routes
of mental journeys.
It was not for Rose
wanted meeting
Yet around the walls
He became the ditch,
her lifeline,
her bearing breakwater,
an emergency plan,
a solidal interlocutor,
almost a normal man.
Rose can not swim
But she is attracted by the sea,
she’s cold inside
and she fears that the fire
could do the center.
Rose is standing on the pole
Of her fears,
she has no more arrival
Nor reliable barycentre
But she wants to believe that
her virtual Jack
could feel a real affection.
Jack and Rose will not meet again
In the daily walk
Of distant planets,
But their pilgrim souls
recognize themselves in a hypothetical landing
At the edge of glittering and shop windows
Unknown to shipwrecks
and to all sailors.
Your voice in countersong
In a song out of time I’ve heard drafts of you,
And the memories came to me
In the atavic sound of a gong.
On the creaking echo of a metal I stopped
And I recognized your voice in countersong.
They are daughters of the resentment…
our words...
But they burst
Into my painful and without appeal silences.
Concentric waves in the pond,
irregular acoustic vibrations
They produce tsunamis in my memory.
The Plan b
I shined of autonomous light
Towards the periphery of your gaze,
while I rebelled at the thought
Of an irrational feeling.
I passed trough miles of asphalt
To anchor my footstep on the ground,
Gulping down my doubts not to fly elsewhere
And then crashing into the ground.
Into a creed and a faded color
Suddenly I repaired as they were a shell
Not to give to the heart
Vain expectations or insidious hopes.
I did not consider the plan b
What the soul pursues according its will,
she sees you as a landing
In the endless meanders of a hug.
In the latitudes of your arms
I will rest.
Indissoluble Duet
(Story of a grandmother and a little girl)
She was there... clenched at her feet
in a participate listening
Recording those autumnal runes
As they were the gospel.
She guessed the privilege of orality
Keeping in the precious casket
The words and the deeds,
The bread that leavens meetings,
The canned which boiling love.
destiny raged upon
the grandmother and the little girl,
Indissoluble duet.
The old hen became
Little chick without feathers
Needing soft steps
Which dampened the race
Of crazy cells.
The little girl turned to hen
Providing alternative solutions
To repent the plumage
And to polish the wings of the wounded grandmother.
Some flights do not obey their trajectory.
Invoking the search
you can satisfy life
Preventing maladies
To turn into tyrants
This lesson imparted the chick...
The little girl explained it for the whole hive
Loving, reading, remembering.
At the memorial of Sabbiuno Plan
(Bologna)
I brought there my students
to the memorial of Sabbiuno Plan
To read those 34 names
Holding us by the hand.
Arno and Vanes were with us
To say several times
We were not heroes,
There were neither good nor bad,
There was war
and it was urgent to defend our land.
They narrated the courage of Romagna
Franco Franchini’s battle name
When he attacked the Guernelli farmhouse
To free caged companions as birds.
36 were fallen on that October 14, 1944.
but 34 were the names listed
Because of Polish and of the German
The documents were not found,
They had joined the seventh brigade
And Franchini’s detachment;
So now my kids know
To whom the country school is headed.
The lazy rail
Unchanged glimpse
Of oblique bow
On a circular and tortuous path
She suddenly was painted with red.
It beat the time
The lazy rail
In a walking
Without any logic
Without any intended purpose
If not the tangible empathy
Of water signs
And their obstinate search for intensity
Imprisoned in a craved normality
And sometimes repudiated.
It beat the time
The lazy rail
Among existential questions
And indomitable questions
Without choking
Irrational cravings
And immature looks,
Remote curiosity
And accidental insights.
It beat the time
The lazy rail
Until she put the brakes
On a compromise.
David is your name
(Poem dedicated to a child with autism)
Where did your gaze stop David?
You fell on a detail in order not to see the whole.
It is not easy to decipher
the compass of the senses
in the chaos of social stimuli.
And how will I support the reward
of that troublesome biology ?
To observe the failure
in the connection among your sensory abilities
it is an enormous effort for us,
the “so-called normal ones”.
To compensate with gestures
to a shared attention,
to take you to clarify a request,
these are compelling purposes in my head.
David is your name,
you’re not for me a diagnoses
or a variant or a flaw of genetic architecture,
a disregarded expectation,
an early or late intervention,
an impaired brain plasticity,
a spectrum disorder.
David is your name
the child who loves the detail. .
I’ll wear your look,
I ‘ll listen to your confused stereotypy
I’ll go down to cross the object that attracts you
so as to shorten the distance
that keeps you confined in a room.
The courage of the losers
He has big eyes… Ismael
a parched mouth Ikrahm,
a ringing voice Aziz.
They are far from the train
of the wind
the English Kindertransport
when the war afflicted Europe.
They are the kids on the way
The innocent eyes of today,
the lambs sacrified to the cross
by land and by sea
those we see parading at the tv news
we the servants of Charon,
we”the civilians”
we hostage of indifference,
victims and possibly accomplices
of a similar addiction..
We are on the edge of the path
crowded with outstretched hands,
we... we are motionless
with our hidden little arms
that do not essay
to offer any help.
He has big eyes… Ismael
a parched mouth Ikrahm,
a ringing voice Aziz.
Din of bombs
in their memories,
at the foot sores
chilblains and hands.
The baton of the guards
spares no one,
It is worse than the swing
of the tides,
It seems the hunger of sharks.
Poverty, famine, epidemics.
Ismael, Ikrahm, Aziz;
To go, to stay, to come back
The civilized Europe has invented
a deadly device:
the refugee camp
to make us accustom
to the diaspora of the Lambs
to the obtuseness of our minds
to the unmathed courage
of the losers
Pain and strength
I’m living your pain, oh mother!
I feel the suffering veins of your arms.
I sniffed the death rattle of a tired heart.
I look at your intermittent sleep
Like the falling drop slowly
To sew the still tear of a tormented body.
I breathed your strength without ever knowing
Since my trip into your amniotic fluid.
This is the legacy of your race... mother.
Pain and strength.
And rebirth.
Because together with you I will reborn
Once again, today as yesterday,
Tomorrow and forever.
There are inheritances that multiply themselves
As they were pins on
The equilibrium axis.
Pain and strength.
And rebirth.
Biography of Claudia Piccinno
Claudia Piccinno was born in the south of Italy, but she lives and teaches in the north of Italy. Operating in more than 100 anthologies, she’s a former member of the jury in many national and international literary prizes. She is the Continental Director for Europe in the World Festival Poetry, she represents Istanbul culture in Italy as Ambassador of Ist Sanat Art Association.She has published 34 poetry books, among his own poetry collections and other poets' translation into italian language. She was conferred with the most prestigious award “Stele of Rosetta” in Istanbul in 2016, “World icon for peace” for Wip in Ondo city, Nigeria, on April 2017 ; Najiman prize in Liban on July 2018 and almost 250 prize in Italy for cultural merits. Her poem "In Blue" is played on a majolica stele posted on the seafront in Santa Caterina di Nardo (Le).
She is european editor for the international literary magazine Papirus in Turkey and for Atunis Magazine international. She is responsible for poetry in the italian magazine called Gazzetta di Istanbul, printed in Turkey by Italian community.
Nhà thơ Claudia Piccinno