Nhật ký “Giải mã tình yêu” của nhà thơ Khosiyat Rustamova. Nguyễn Thị Diệu Thúy dịch từ bản tiếng Anh
Trích nhật ký “Giải mã tình yêu” của Khosiyat Rustamova
Nguyễn Thị Diệu Thúy dịch từ bản tiếng Anh
Nhà thơ Khosiyat Rustamova
Maivanphan.com: Cuốn sách “Giải mã tình yêu” (“Anatomy of Love”) của nhà thơ đương đại U-zơ-bê-ki-xtan Khosiyat Rustamova vừa được xuất bản ở Ca-dắc-xtan bằng tiếng Ca-dắc. Đây là cuốn nhật ký ghi lại những cung bậc cảm xúc, suy nghĩ bất chợt của một nhà thơ uy tín, mà những vần thơ của chị đã nằm trong tâm thức bạn yêu thơ U-zơ-bê-ki-xtan và một số quốc gia khác. Nhiều người Việt Nam đã đến thủ đô Ta-sơ-ken, thăm đền đài và các công trình kiến trúc độc đáo nằm dọc “Con đường tơ lụa" nối liền Trung Hoa với vùng Tây Á huyền bí. Nhưng còn con đường khác nữa trong văn học, đặc biệt trong thơ ca cần được tiếp tục khám phá. Thông qua nhật ký “Giải mã tình yêu” này, bạn đọc Việt Nam có dịp đến với thế giới tâm hồn con người U-zơ-bê-ki-xtan đáng yêu, nhân hậu, hết sức gần gũi. Thi sĩ Khosiyat Rustamova, người phải lòng cả thế giới, trong đó có nước Việt chúng ta.
Chúng tôi xin trích đăng một số trang trong “Giải mã tình yêu” qua bản dịch của Nguyễn Thị Diệu Thúy.
***
Anh đã bước vào cuộc đời
tôi cùng một sức mạnh to lớn đến mức tôi bắt đầu yêu anh ngày càng sâu nặng
hơn. Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn trong vòng một ngày… Tôi đã phải lòng cả thế
giới. Tôi đã dành nhiều tình cảm cho những cái cây và những con chim, tôi đã bắt
đầu cảm nhận được muông thú và hoa lá cỏ cây, mà thực ra là tất cả mọi thứ, bằng
tình yêu của anh! Bất cứ nơi đâu đều rất rõ ràng như thế. Mọi ngóc ngách đều rất
thuần khiết như thế. Đối với tôi, dường như sự tồn tại của anh cũng đủ cho tôi cảm
thấy yêu tất cả chúng sinh trên thế giới này. Có phải thế giới chúng ta rất giống
nhau, có phải chúng ta có chung một bầu trời? Thật không nên nghĩ về Trái đất với
tâm trạng thế này, anh hiểu mà…
Anh đã ở đâu suốt những
năm qua? Làm thế nào anh lại xuất hiện đột ngột như vậy? Tôi thật không thể tin
vào điều này! Hãy nói thật đi, tôi phát điên mất. Liệu tôi có còn sống không? Liệu
sự tồn tại của tôi trong thế giới này có đúng không?
Allah đã trao anh cho
tôi, trong những năm qua, anh đã đến với tôi như cây bút chì trong tay tôi những
ngày không viết gì. Anh là phần thưởng hay hình phạt của tôi?
1990
***
Tôi đã không viết gì cho
đến ngày anh đến. Tôi thậm chí đã không bắt được cây bút chì của chính mình nữa.
Tôi đã sống những ngày ở giữa hai thế giới. Tôi thậm chí còn không biết rõ mặt
trời mọc và lặn ở hướng nào. Tôi không để ý đến những cơn mưa, tôi gần như lãng
quên những ngọn gió. Tôi vừa cười vừa cảm thấy vỡ òa khi bình minh gõ vào cửa sổ.
Tôi đã không thể tìm thấy sức mạnh để nâng cánh tay mình, phải không nhỉ? Trời
đã mưa rất to vào đêm đó.
Tại Hà Nội, tóc của
tôi, chúng bận rộn nghĩ về những bài thơ bị ướt. Mọi người đang đọc thơ. Mọi
người đang hát tiếng Việt. Tôi là người duy nhất không nhận ra khoảnh khắc đó. Thật
ra, trí tưởng tượng của tôi đang bận rộn với những điều khác. Tôi đang đi du lịch
ở một thế giới hoàn toàn khác mà lần đầu tiên tôi phải đối mặt và chưa từng đặt
chân đến. Cuộc sống khiến tôi phải như thế.
Và tôi đã kết thúc mọi
thứ liên quan đến cái Thế giới mà tôi không còn hứng thú nữa!
2006
***
Có lẽ đây là những sự
tra tấn của địa ngục!
Toàn bộ cơ thể tôi, từ
đầu đến chân, đã bị cháy rụi. Tôi chỉ tìm anh mỗi khi ngọn lửa bùng phát hoặc
linh hồn bay ra khỏi thân mình. Anh ở đâu? Tôi chẳng thấy gì trong đường tròn này!
Cuộc sống từng tồn tại ở đây nay ở nơi đâu?
Có thực tất cả mọi thứ
đã ra đi cùng với anh? Có thể nó kết thúc với anh? Nhưng, điều này là không thể?
Có phải người ta đã bị bỏ
rơi một cách đầy tuyệt vọng cùng với cảm giác đó? Tôi thề là tôi có thể chết!
Thật thú vị, tôi thậm
chí không muốn xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài như thế này! Những gì tôi
muốn làm chỉ là quan sát!
Nếu tôi đang đi trên đường
và tình cờ gặp anh ngay bây giờ, tôi sẽ chết mất! Tâm hồn tôi bị hủy hoại mất!
Nước mắt tôi đã không ngừng rơi ba ngày rồi! Trong ba ngày đó, ngay cả âm thanh
của những chú chim dường như chỉ là tiếng chuông điện thoại đối với tôi.
Tôi thậm chí không biết
những thứ đến từ hàng lông mi bị vắt kiệt, tàn úa của mình là máu hay nước mắt.
Tâm hồn tôi tan vỡ, và trái tim tôi nhói lên như một chú chim bị thương! Đây không
phải là tình yêu đơn thuần. Không, không chỉ là tình cảm đơn thuần! Nếu nó giống
với tình yêu những người khác, nó sẽ không đốt cháy tôi như thế này, nó sẽ
không ném tôi xuống địa ngục! Có một điều gì đó rất đặc biệt! Một cái gì đó được
ẩn giấu sâu trong đó! Có thể đó là ánh mắt của Anh! Có thể đó là phần thưởng tiếp
theo của Allah dành cho chúng tôi, tôi không biết! Chỉ có một điều! Khi anh cố
gắng hiểu tôi khi tôi thậm chí không hiểu chính mình, nếu anh trấn tĩnh tôi bằng
những lời tốt đẹp của anh, thì điều đó càng khiến tôi lo lắng hơn.
Tôi thậm chí muốn tự giết
mình vào thời điểm đó!
Ôi, chúa ơi, việc nhìn thấy
anh cầu xin là dễ dàng với tôi ư? Anh thực sự nghĩ rằng nhìn thấy những giọt lệ
của anh là dễ dàng với tôi ư?!
Anh có còn nhớ cái ngày
đó không? Ngày anh định đi đến nơi nào đó mà tôi đã đi cùng anh ra ngoài và chỉ
quay trở lại phòng mình sau khi chiếc xe mang anh đi xa khỏi tôi. Một mình! Anh
có nhớ rằng tôi đã bị bỏ lại trong thế giới này một mình? Không... Không còn một
ai. Anh có thể tưởng tượng rằng có những giọt nước mắt bất tận chảy ra từ đôi mắt
tôi không!?
Bằng cách nào đó, sau
khi được phục hồi, tôi nhận ra rằng chiếc gối đã thấm ướt. Tôi không biết phải
làm gì. Tôi như một con chim mất thăng bằng. Tôi treo mình lơ lửng trong không
trung. Không có bầu trời, cũng không có Trái đất. Ngay cả tay và chân của tôi
cũng cảm thấy như thể chúng không phải là của tôi. Những ngón tay treo lơ lửng
đứng bên cạnh tôi như muốn hỏi ai đó. Tôi đã cảm thấy rằng đôi mắt của mình đang
tìm kiếm ai đó xung quanh. Tôi có nói gì đâu!
Tôi không biết tại sao,
nhưng khi tôi còn là một đứa trẻ, ba tôi thường gọi tôi là “Thiên thần trong
hình dạng con người của ba”. Tôi thậm chí không biết ý nghĩa thực sự của từ này
khi tôi lớn lên. Nhưng những cảm giác bị mất tan tành, cũng như những giọt nước
mắt bất tận đã nhắc tôi nhớ đến tôi câu nói của cha tôi: “Thiên thần trong hình
dạng con người của ba”!
MỌI
THỨ XUNG QUANH TÔI LÀ ANH…
Anh đã khiến cả thế giới
của tôi trở thành của anh. Cuối cùng, anh lẽ ra đã không xin phép phải không?
Cuối cùng, anh thật sự
không thể gửi một bức thư chỉ bằng một từ sao?!
Chúng ta không thể trả
thù cuộc sống này, chúng ta không thể trục xuất nó! Chúng ta không thể chiến đấu
với ai đó! Thật thú vị, chúng ta thật ngây thơ vô tội, không vướng bất kỳ tội lỗi
nào. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ là con nợ trước Allah, người mà không ai có thể
quên được. Hãy để chúng ta tưởng tượng! Anh sinh ra ở đâu và tôi sống ở thế giới
nào?
Cả hai chúng ta đến từ
những thế giới khác nhau, không chỉ khác nhau về cư dân, mà còn cả hình dạng.
Nhưng hai thế giới khác nhau đó được kết nối tại cùng một điểm. Mọi thứ thật dễ
dàng cho Allah! Mọi thứ có thể dễ dàng xuất hiện trước mắt anh nếu Allah muốn!
Anh biết đấy, tôi rất
thích hàng mi của anh. Tôi phát điên vì đôi mắt của anh! Khi chúng ta khóc cùng
nhau, chúng đã trở nên xinh đẹp đến nỗi tôi thậm chí quên mất lý do mình khóc.
Có những viên ngọc
trong mắt anh. Khi tôi nghĩ về chúng, tưởng tượng như thể chúng là của tôi, tôi
đã bay qua cả mặt trăng. Chúng càng quan trọng hơn đối với tôi khi so sánh với
không chỉ một, mà là hàng ngàn sinh mạng khác.
Mọi người nhìn chằm chằm
vào chúng ta khi chúng ta đang đi trên đường hoặc dường như đối với chúng ta là
như vậy! Chúng ta đã bay qua bầu trời thay vì đặt chân mình lên Trái đất.
Những chiếc lá rơi xuống
từ những cái cây không chỉ là lá. Chúng giống như những người lính trong kỳ nghỉ
biết về sự xuất hiện của chúng ta, chuẩn bị gặp chúng ta từ mùa xuân, nhưng lại
quên mất phải làm gì và đánh mất lý trí sau khi gặp chúng ta.
Bạn có nhớ ngày chúng
ta tình cờ gặp một con mèo trước mặt mình không? Anh thật rộng lượng, hoặc chỉ
cố gắng thể hiện mình như thế, tôi không biết, anh đối xử với chú mèo bằng tình
cảm của anh, gõ tay lên đầu chú mèo. Chú bé bắt đầu lắc đầu về phía tay anh. Tôi
lại tiếp tục con đường của mình sau đó. Nếu không, anh có thể thể dễ dàng phát
hiện ra rằng tôi ghen tị với chú mèo vì anh.
Anh theo sau tôi, khoe
nụ cười tuyệt hảo của anh, nói rằng mọi người đang nhìn chúng tôi đầy khát khao.
Tôi đã rất ngạc nhiên,
vì tôi không thấy ai và không có gì ở đó. Tất cả mọi thứ xung quanh tôi là Anh!
***
Có lẽ đây là những sự
tra tấn của địa ngục!
Toàn bộ cơ thể của tôi,
từ đầu đến chân, đã bị cháy rụi. Tôi chỉ tìm anh mỗi khi ngọn lửa bùng phát hoặc
linh hồn bay ra khỏi thân mình. Anh ở đâu? Tôi chẳng thấy gì trong đường tròn
này! Cuộc sống từng tồn tại ở đây nay ở nơi đâu?
Có thực sự là tất cả mọi
thứ đã ra đi cùng với anh? Có thể nó kết thúc với anh? Nhưng, điều này là không
thể?
Có phải người ta đã bị
bỏ rơi một cách đầy tuyệt vọng cùng với cảm giác đó? Tôi thề là tôi có thể chết!
Thật thú vị, tôi thậm
chí không muốn xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài như thế này! Những gì tôi
muốn làm chỉ là quan sát!
Nếu tôi đang đi trên đường
và tình cờ gặp anh ngay bây giờ, tôi sẽ chết mất! Tâm hồn tôi bị hủy hoại mất!
Nước mắt tôi đã không ngừng rơi ba ngày rồi! Trong ba ngày đó, ngay cả âm thanh
của những chú chim dường như chỉ là tiếng chuông điện thoại đối với tôi.
Tôi thậm chí không biết
những thứ đến từ hàng lông mi bị vắt kiệt, tàn úa của mình là máu hay nước mắt.
Tâm hồn tôi tan vỡ, và trái tim tôi nhói lên như một chú chim bị thương! Đây
không phải là tình yêu đơn thuần. Không, không chỉ là tình cảm đơn thuần! Nếu
nó giống với tình yêu những người khác, nó sẽ không đốt cháy tôi như thế này,
nó sẽ không ném tôi xuống địa ngục! Có một điều gì đó rất đặc biệt! Một cái gì
đó được ẩn giấu sâu trong đó! Có thể đó là ánh mắt của Anh! Có thể đó là phần
thưởng tiếp theo của Allah dành cho chúng tôi, tôi không biết! Chỉ có một điều!
Khi anh cố gắng hiểu tôi khi tôi thậm chí không hiểu chính mình, nếu anh trấn
tĩnh tôi bằng những lời tốt đẹp của anh, thì điều đó càng khiến tôi lo lắng
hơn.
Tôi thậm chí muốn tự giết
mình vào thời điểm đó!
Ôi, chúa ơi, việc nhìn
thấy anh cầu xin là dễ dàng với tôi ư? Anh thực sự nghĩ rằng nhìn thấy những giọt
lệ của anh là dễ dàng với tôi ư?!
Anh có còn nhớ cái ngày
đó không? Ngày anh định đi đến nơi nào đó mà tôi đã đi cùng anh ra ngoài và chỉ
quay trở lại phòng mình sau khi chiếc xe mang anh đi xa khỏi tôi. Một mình! Anh
có nhớ rằng tôi đã bị bỏ lại trong thế giới này một mình? Không... Không còn một
ai. Anh có thể tưởng tượng rằng có những giọt nước mắt bất tận chảy ra từ đôi mắt
tôi không!?
Bằng cách nào đó, sau
khi được phục hồi, tôi nhận ra rằng chiếc gối đã thấm ướt. Tôi không biết phải
làm gì. Tôi như một con chim mất thăng bằng. Tôi treo mình lơ lửng trong không
trung. Không có bầu trời, cũng không có Trái đất. Ngay cả tay và chân của tôi
cũng cảm thấy như thể chúng không phải là của tôi. Những ngón tay treo lơ lửng
đứng bên cạnh tôi như muốn hỏi ai đó. Tôi đã cảm thấy rằng đôi mắt của mình
đang tìm kiếm ai đó xung quanh. Tôi có nói gì đâu!
Tôi không biết tại sao,
nhưng khi tôi còn là một đứa trẻ, ba tôi thường gọi tôi là “Thiên thần trong
hình dạng con người của ba”. Tôi thậm chí không biết ý nghĩa thực sự của từ này
khi tôi lớn lên. Nhưng những cảm giác bị mất tan tành, cũng như những giọt nước
mắt bất tận đã nhắc tôi nhớ đến tôi câu nói của cha tôi: “Thiên thần trong hình
dạng con người của ba”!
Natural Wonders Of Uzbekistan
CHÚNG
TA ĐẾN TỪ THẾ GIỚI KHÁC, BIỂN!
Chúng ta đã rất lâu khi
chứng kiến trái tim mình tan chảy. Biển, tôi đã từng không hiểu ngôn ngữ của
anh. Nhưng tôi đã nhận ra anh khóc cùng với cả tâm hồn tôi. Tôi đã muốn trôi
vào anh.
Anh tuyệt vọng mong muốn
tôi hiểu anh trong khi nói chuyện với tôi, tôi dễ dàng hiểu được điều này qua
đôi mắt của anh.
Khi tôi úp mặt vào mặt
anh, dưới những hạt mưa, tôi bay cẫng lên bầu trời với mức độ mà ngay cả những
đám mây cũng sẽ lạc trôi mất, bắt đầu ngả theo những cơn gió như thể chúng đang
say. Vào lúc đó, mặt trời rọi vào cửa sổ của chúng ta với mong muốn để chúng ta
nhìn thấy. Nhưng chúng ta đã không nhìn… mà tiếp tục khóc gục đầu vào vai nhau.
Ngay cả việc chúng tôi khóc cũng rất đẹp. Không chỉ có nỗi đau ngàn năm với những
giấc mơ chưa được thực hiện, mà còn là những lần lãng phí thời gian, những cuốn
sách không được học, cũng như có nhiều thứ khác trong tiếng khóc đó.
Biển, tôi đã hiểu anh lần
đầu tiên vào ngày hôm đó. Không, anh đã không hiểu tôi. Đó là lần đầu tiên tôi
từng thấy anh trong tình huống như vậy.
Đó là tội lỗi tồi tệ nhất,
tôi có thể thề, tôi không thể quên đôi mắt đầy nước mắt và hàng mi của anh.
Anh quay lưng lại khi anh
rời đi. Đó chính xác là những gì tôi sợ… Khi những chiếc tàu lớn của tàu gặp nạn
cùng nhau… Thời tiết vẫy tay…. Dòng nước
thở dài.
Khi gió thổi quá mạnh,
hàng mi của tôi bị đánh bật. Tất cả những giấc mơ của tôi đã bị phá hủy. Mắt
tôi tối sầm lại. Lý trí của đôi mắt tôi tối sầm.
Chỉ sau đó tôi mới nhìn
thấy những chú chim xung quanh mình. Những chú chim có đôi mắt hờ hững, những
chú chim nhận thức được mọi thứ.
Khi có cơ hội nắm lấy
đôi chân của anh, tôi sẽ không rời khỏi thế giới này với anh chứ? Tôi sẽ không
rời khỏi thế giới khi đôi chân của anh đã bị kiềm lại? Tôi từ bỏ tất cả mọi thứ
và chối bỏ điều nó.
Thế giới này thật lập dị!
Đó mới thật là Thế giới…
Việc chúng ta đến từ thế
giới khác, là Biển, đã thực sự được tiết lộ vào ngày hôm đó! Chúng ta đến từ một
thế giới khác! Chúng ta không thể tiếp tục con đường của mình trên cả hai khung
đường… Anh đang đợi tôi ở nơi anh. Khắp nơi đều im lặng. Những cơn sóng đã bình
tĩnh lắng nghe! Tôi đứng một lúc nhìn anh. Và sống trong khoảng khắc đó trong một
thời gian dài. Cơn gió sau đó đã mang tôi trở lại! Trời mưa rất nhiều, rất nhiều
nước đã chảy. Vâng, tôi đã sợ điều đó trong cả cuộc đời. Giá như tôi là người
đi không nhìn vào lưng anh! Nhưng anh đã quay trở lại rồi đi thật dứt khoát.
Tôi biết đó không chỉ là quay đi. Đó không chỉ là một ánh mắt. Đó là sự quay đi
của cả cuộc đời anh. Điều này giống như một bước ngoặt sau khi anh phủi đi mọi
bụi bẩn, đảm bảo quần áo anh sạch sẽ. Tôi không thể chịu đựng giai đoạn này câ
cuộc đời. Tôi chỉ không thể chứng kiến nó. Tôi đang rời khỏi thế giới này khi
những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của mình và sự run rẩy của hàng mi khiến
chúng lăn trên đôi má… Anh có đang lắng nghe tôi không?
Từ nhật ký.
***
Buổi sáng tháng 10, khi
cuộc đời học cách sống từ chúng ta, đã tuyên bố với toàn thế giới rằng nó vẫn
còn tồn tại.
Hai đôi mắt cầu nguyện
trước cửa sổ cũng mở to như cánh cổng thế giới từ Mecca đến tòa xử Hồi giáo. Một
trong số họ nói với người kia: “Hãy biết ơn Allah, hãy hứa sẽ luôn cầu nguyện
suốt đời”;. “Liệu tôi có thể cầu nguyện trong thâm tâm mình?” Người kia rụt rè
hỏi.
“Anh có thể. Nhưng chỉ
cần nói nhanh hơn, nhanh hơn. Không ai nói những lời mà chúng ta muốn nói”.
Mặc dù rất vui mừng, họ
đã không quên cầu nguyện. Họ đã không quên Allah, tiếp tục nói về Ngài trong những
ngày quý giá mà họ được ban cho và họ đã khóc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Giá
như tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó. Làn gió nhẹ của bình minh sắp đến làm bay
mái tóc tôi và tôi không thể ngăn được tiếng khóc bật ra khỏi mình.
Tôi cảm thấy biết ơn hơn
là phản đối khi các cửa sổ của phía đối diện và những chiếc lá mùa thu chưa rụng
có thể cảm nhận được tình trạng đó mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Tình hình
đã khác ngày hôm qua. Đôi mắt tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ điều gì, và tôi
có cảm giác căm thù đối với tất cả những thứ mình nhìn thấy được. Tôi không hiểu
chuyện gì đang xảy ra với mình, đôi mắt sáng lên qua cửa sổ sẽ xuyên qua cả thế
giới.
Nhưng hôm nay, lần đầu
tiên tôi đã thức dậy rất yên tĩnh sau nhiều năm khi mà tôi không hoàn toàn thuộc
về chính mình. Đâu là ý tưởng tự sát
ngày hôm qua? Ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt tuyệt vọng bắt đầu nhớ ai đó, tất
nhiên, đó có thể được so sánh với đỉnh cao của sự vô ơn nếu không được kết nối
với Allah. Điều thú vị nhất là tôi yêu cả thế giới. Dường như với tôi, rằng bầu
trời trông rất lớn giống như đứng giữa hai lòng bàn tay của tôi, tôi dụi mắt
mình và tôi đang khóc. Tôi không giấu được nước mắt trước cánh cửa bị gõ. Tôi
biết rằng người đó đã khóc bất kể anh ta là ai. Bởi vì thời gian mà cả cuộc đời
tôi chỉ dành cho buổi sáng hôm đó, không thể nào khác được.
Tôi không phải là tôi của
ngày hôm qua, tôi là tôi của ngày hôm đó, ngày mà một sinh linh mới được sinh
ra.
***
Tôi nghĩ rằng, cánh cửa
đó chưa được mở cho bất cứ ai! Nó đã được mở lần đầu tiên vào ngày hôm đó và
Tình yêu đã đến lần đầu tiên… mở ra vòng tay của chính nó! Đột nhiên, mọi phía
đều im lặng. Mọi người nhìn vào Tình yêu đi phía đến căn phòng đầy tự hào. Sự im
lặng rơi xuống chân cô. Bức vẽ được treo trên tường hàng năm qua đã bất tỉnh và
ném mình vào vòng tay của cô ấy. Trái đất xoay vòng quanh tám trăm lẻ bảy lần
trong một giây. Những ngọn đèn bật tắt hai mươi lần!
Cửa sổ ẩn sau tấm rèm
nhìn cô mười lần bằng mắt phải, giấu mắt còn lại bằng những ngón tay. Nhưng,
hai trái tim không cơ thể lại được kết nối với nhau và cả hai đều quên rằng họ
phải xa cách nhau. Tất cả các thứ mệt mỏi chờ đợi họ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ
của mình một lần nữa. Chỉ có chiếc cổ buổi đêm với số hai mươi ba đang nhìn chằm
chằm đầy phấn khích. Nhưng hai trái tim không thấy buổi đêm, cũng không thấy ngày.
Theo sự im lặng, lúc đó, họ giống như đang sống những ngày chưa sống. Họ đã đi
du lịch đến thế giới cùng nhau mà họ chưa từng làm. Bầu trời im lặng bên ngoài,
cư xử như thể anh ta không nhìn thấy họ, như thể anh ta là người bảo vệ họ. Khi
thời gian trôi qua căn phòng đó, anh dừng lại một lúc khi đến gần họ. Sau đó,
anh du hành thế giới hai ngàn mười chín lần. Nhưng, mỗi khi anh đi qua gần hai
trái tim, anh lại cảm thấy thật đáng thương và lau đi những giọt nước mắt. Và
những trái tim ấy không thể tách rời nhau cả ngàn năm đã chỉ sống được hai ngày
rưỡi.
TÔI
ƯỚC THẾ GIỚI CÓ THỂ NÓI CÙNG MỘT NGÔN NGỮ…
Có phải đó là nguyên
nhân chính của các vấn đề thế giới khi mà chúng ta không hiểu nhau, và đó có phải
là lý do mà chúng ta không biết ngôn ngữ khiến ta hiểu lầm lẫn nhau? Hãy tưởng
tượng rằng nếu tất cả mọi người có thể hiểu nhau và nói chuyện với nhau bất kể họ
sống ở đâu và quốc tịch của họ là gì...
Nếu không có vấn đề với ngôn ngữ! Đôi khi, dường như chúng ta không thể
giải thích đầy đủ về vấn đề của mình. Ta có thể nghĩ rằng mọi người trước tiên
phải nói bằng trái tim và hiểu nhau! Đúng vậy, chúng ta có đủ. Bất kể nơi nào
và quốc gia nào chúng ta đến, chúng ta hiểu nhau bằng mắt và hiểu bằng trái
tim. Nhưng khi chúng ta nói chuyện, chúng ta có thể tiến gần và hiểu rõ nhau
hơn.
Lý thuyết của Protanism
là thứ đầu tiên đóng góp cho điều này. Lý thuyết của Protanism, được thành lập
bởi một giáo sư của Đại học Dallas, Geeky Marine, khuyến khích mọi người trên
khắp thế giới đối xử tốt với nhau, nhưng phải yêu tất cả những gì Allah đã tạo
ra. Theo cuốn sách của ông, chúng ta không thể thay đổi thế giới trừ khi chúng
ta nhìn toàn thế giới bằng tình cảm, và chúng ta chỉ có thể tồn tại. Những ý tưởng
như vậy được tìm thấy trong sách thánh của chúng ta.
Chúng ta đã lớn lên vào
những lần lắng nghe bà ngoại của chúng ta nói rằng việc làm tổn thương trái tim
của ai đó thật tội lỗi, và việc xúc phạm và làm tổn thương động vật là tội ác.
Vì lý do này, chúng ta có thể gặp rắc rối khi chúng ta có một chút hiểu lầm với
ai đó. Kết quả là chúng ta đau khổ. Bởi vì Allah đã tạo ra chúng ta. Chúng ta là
của Ngài! Chúng ta biết mà không nghi ngờ rằng chúng ta sẽ đi về đâu. Nhưng đôi
khi, khi nghĩ về những tưởng tượng của mình, dường như mọi vấn đề đều có thể được
giải quyết nếu cả thế giới nói một ngôn ngữ. Và ta có thể dành thời gian của
mình để đọc một cuốn sách hoặc một cái gì đó hữu ích thay vì học một ngôn ngữ.
Liệu có phải sự thiếu hụt
về thời gian luôn làm khổ con người sẽ không còn tồn tại nữa? Liệu chúng ta có
cảm thấy nhẹ nhõm hơn là bối rối trước những cuốn sách mà chúng tôi không thể đọc
được không? Bạn nghĩ gì, các độc giả thân mến, cuộc sống sẽ như thế nào nếu cả
thế giới nói cùng một ngôn ngữ?
***
Tôi đã yêu thích máy
bay từ khi còn nhỏ… Tôi sẽ đợi chúng mặc dù tôi phải đưa tay ra sau khi những
chiếc máy bay đang bay qua nhà chúng tôi và nhanh chóng chạy ra khỏi nhà khi
tôi nghe thấy tiếng của chúng. Con tim trẻ con của tôi, cũng như ánh mắt của
tôi cảm thấy rằng Ai đó đang quan sát tôi từ trên cao.
Ngày đó, lần đầu tiên,
tôi ghét máy bay! Những chiếc máy bay, lần đầu tiên, sẽ đưa bạn đến thế giới
khác dường như rất khó chịu với tôi. Tôi bật khóc, giấu khuôn mặt trong đôi tay
mình khỏi thế giới. Dường như căn nhà là một cái bẫy. Bây giờ, tại thời điểm
đó, tôi đã ném mình ra đường nhanh đến mức dường như nếu tôi không làm thì nó sẽ
bắt được tôi.
Tôi đã đi đến nơi của
đôi chân mình. Điều đó không quan trọng với tôi! Và việc tôi có thở được hay
không cũng không thành vấn đề. Những cái cây ghen tị với chúng tôi ngày hôm qua
đã mất hết lá trong một ngày, và nếu đôi chân của chúng không bị trói chặt,
chúng sẽ đến để xoa dịu tôi, dường như toàn bộ cơ thể chúng đang rung lên.
Nhưng nước mắt tôi
không thể hòa vào nhịp thở mà bạn không thể có, dường như chúng đang chiến đấu
với điều đó.
***
Cuộc sống của tôi sẽ được
sinh ra sau cái chết của chính mình. Tôi sẽ bắt đầu sống sau đó. Những người
không biết tôi sẽ tìm hiểu về tôi! Những người đã biết tôi sẽ cư xử bình thường
như họ chưa bao giờ biết tôi và nhìn thấy tôi! Trong những ngày như vậy tôi
thích cái chết hơn! Vì lý do đã hồi sinh Anh trong cuộc đời tôi!
***
Đó là khoảng thời gian
mà bầu trời vẫn chưa hoàn toàn thức giấc và thành phố đang chuẩn bị dụi mắt thức
dậy. Họ đang trên đường đi ngắm biển. Thành phố không chỉ xa lạ với họ, mà họ
còn nhìn mọi thứ xung quanh với nỗi sợ hãi. Bản thân họ cũng không hiểu lý do của
nỗi sợ hãi đó, và vẫn tự hỏi liệu họ đã đến thành phố đó đúng cách hay chưa.
Khi họ đến gần biển, họ
biết rằng có những phần của biển đang được bảo vệ khỏi con người. Khi họ lặng lẽ
trở về, người bản địa nhận thấy rằng họ không phải là người địa phương và để thể
hiện sự tôn trọng của họ, họ đã ra lệnh cho một chàng trai phục vụ họ một chuyến
ra ra biển. Vì cô gái hiểu ngôn ngữ của họ, cô có thể dễ dàng nói chuyện với
chàng trai phục vụ, đưa ra nhiều câu hỏi khác nhau liên quan đến biển.
Lý do chính cô nói chuyện
với chàng ngư dân không chỉ là cô biết ngôn ngữ của họ, mà cô còn buồn cho cậu
bé có công việc khó khăn đó. Khi cô gái đang nói chuyện với chàng ngư dân,
chàng trai trẻ nhìn xa và nghĩ về điều gì đó. Cô gái cố gắng tiếp tục nói để
tránh ý nghĩ dường như hai người thông minh, khác biệt rõ ràng không để mắt tới
chàng ngư dân. Cuối cùng, sau chuyến đi biển kéo dài nửa tiếng, chàng trai và
cô gái cảm ơn chàng ngư dân và trở về phòng của họ. Mặc dù chàng ngư dân được
nhớ đến như một ngư dân nghèo với đôi bàn tay bẩn thỉu trong tâm trí cô gái,
chàng trai trẻ vẫn nghĩ về anh ta như anh ta đã có một cuộc trò chuyện tốt với
cô gái. Điều đó sẽ làm tổn thương cô gái, cho dù cô cố gắng giải thích bao
nhiêu, chàng trai cũng không thể hiểu.
Mỗi lần chàng trai trẻ
nói về chàng ngư dân, cô gái cảm thấy như mình đang trôi xuống biển. Điều thú vị
nhất đã xảy ra sau đó. Khi nhớ về những ngày hạnh phúc bên chàng trai trẻ, cô
gái đã tìm mọi cách để họ trải qua những ngày hạnh phúc đó bên nhau. Không có
ai xung quanh hoặc mắt cô gái không thể nhìn thấy thứ gì, cô ấy khóc…. khóc. Cô
cũng ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt mãnh liệt đang rửa lấy rửa để
khuôn mặt mình. Tình yêu và trái tim cô ngày càng lớn và dáng vẻ của chàng trai
trẻ giống như một bức tường sống giữa cô và thế giới. Ngày hôm đó, những ký ức
của cô gái đã bén rễ và cô ấy đã chụp những bức ảnh từ những ký ức đó như nhổ cỏ
và rất vui khi gửi những bức ảnh về tình yêu của mình cho người yêu.
Nhưng… ngay sau đó, bức
thư của chàng trai đã làm rung chuyển trái đất và bầu trời trong mắt cô gái và
những gì được viết trong đó: “Có phải em đã không nhìn thấy chàng ngư dân?”
***
Đừng tin vào tôi, vào
thế giới này! Đừng để tôi bơ vơ trên cõi đời này. Những cơn gió có thể làm tan
nát trái tim tôi! Những cơn mưa có thể thấm xuống đất. Làm thế nào, làm thế nào
anh lại không biết rằng có tình yêu trong mỗi sự bướng bỉnh của tôi, tình yêu
được ẩn giấu trong mỗi từ của tôi! Sao anh không biết rằng việc nhớ anh sắp kết
thúc tôi từng ngày? Tôi có thể nói điều này với ai? Tôi có thể mở miệng cho ai
khác nếu người đáng tin cậy nhất của tôi - mẹ tôi không hiểu tôi? Chúng ta
không thể đánh bại cuộc sống này như anh đã nói, chúng ta không thể lưu đày thế
giới này...
Tôi có nên gục đầu mình
vào đôi chân của cuộc sống? Tôi có nên treo những chiếc váy của cuộc sống lên?
Tôi nên làm gì đây? Tôi sẽ làm những gì anh muốn. Tôi bây giờ hoàn toàn không
phải là chính mình. Tôi là một người khác. Tôi sinh ra là một người hoàn toàn
khác ngày hôm nay. Bây giờ tôi là người mà anh muốn gặp biết bao. Bây giờ tôi
là người anh muốn! Tôi là mong muốn của anh! Bây giờ tôi là Anh!
***
Hôm nay, tôi đã chắc chắn
thêm một lần nữa! Hôm nay, tôi đã lại tin, tôi yêu anh hơn chính bản thân mình.
Linh hồn rung động của tôi, từ mái tóc đến đầu móng tay có thể làm chứng rằng
tôi yêu anh hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này! Khi tôi còn là một đứa
trẻ, bố tôi đã ôm tôi ngay khi ông ra khỏi phố và hỏi tôi rằng tôi yêu ông nhiều
như thế nào. Tôi sẽ chỉ lên bầu trời! Nó có nghĩa là tôi yêu ông như bầu trời.
Bản thân tôi đã tìm ra cách thể hiện mức độ tình cảm của mình với việc chỉ lên bầu
trời. Bố tôi rất vui. Ông giơ hai tay lên như muốn đưa tôi đến gần thiên đường
hơn. Tôi thực sự rất thích điều đó. Tôi cảm thấy mình ở thiên đường. Và hôm nay
tôi lại ở dưới mặt đất! Tôi đang đặt tay lên anh! Anh thậm chí còn không nhìn lại!
Những ngón tay của tôi giống như những chú chim nhảy múa trong không trung. Những
chú chim vừa khóc vừa nhảy… Những con chim đốt nơi mà nước mắt của chúng rơi xuống.
Mặt trời chìm xuống, trái đất sụp đổ! Và tôi đã kết thúc! Tôi không thể chịu đựng
sự tàn bạo của những ngày tôi sắp chết vì nhớ nhung. Tôi sẽ chết trong tình trạng
này mất, anh không cảm thấy có lỗi ư? Anh không cảm thấy thảm hại sao? Anh có
thể cảm thấy tiếc cho những chú mèo con bên ngoài, tôi không giống như một con
mèo sao?
***
- Chỉ còn một chút
thôi… Mọi thứ sẽ qua… Mọi thứ… Chỉ một chút nữa thôi mà! Kiên nhẫn đi nào. Nếu
anh mất hết kiên nhẫn, chỉ cần nhớ đến những ngày chúng ta đã có. Quay trở lại
những ngày đó! Một tiếng… Một tiếng rưỡi…ít nhất là nửa phút… Hãy cố gắng hiểu
tôi. Mặc dù, điều đó không khó đến thế với người khác. Vẻ bên ngoài của tôi
không phức tạp như thế, đôi mắt tôi sẽ nói lên tất cả. Nước mắt, tôi đã khóc vì
hôm qua đã rửa ảnh của anh, trở nên sáng
bóng như một viên kim cương. Tuy nhiên, tôi lại sợ những giọt nước mắt đó biến
anh thành một người khác. Hãy giữ nguyên như lần đầu tiên tôi phải lòng anh!
Tôi muốn trí thông minh, tài năng, quan điểm, ngoại hình, sự cầu kỳ và mọi thứ
của anh không thay đổi. Vẫn như cách anh bước vào cuộc sống của tôi! Giữ niềm
đam mê và nhịp độ không thay đổi… Ngay bây giờ, hãy kiên nhẫn! Không còn lâu nữa!
Một chút thôi…
***
Cô ấy đang rung động…
trông giống như một con cún đang dựa vào cửa của anh, và rung động trong trạng
thái đó! Cửa của anh bị khóa, anh đang ở đâu? Anh đi đâu rồi? Anh sẽ quay lại nếu
cô ấy gọi anh hết giọng mình? Hãy cho tôi biết anh đang ở đâu? Anh có biết rằng
con người gầy guộc này, người không bao giờ cầu xin ai trong đời, đang ở trước
cửa nhà anh không? Có bao nhiêu cánh cửa cô đã đi qua, bao nhiêu cánh cửa đã được
mở ra, cô thậm chí không nhìn vào chúng. Chà, đó là tính cách của cô ấy, đó là
cách cô ấy được tạo ra! Nếu đôi khi những
người xung quanh cô ấy tức giận về hành vi kỳ lạ và bất thường của cô ấy, đôi
khi họ mong muốn điều đó. Để cô ấy vào tim anh! Hãy mở cửa trái tim mình. Đừng
trục xuất cô ấy ra khỏi cuộc sống của bạn! Cô đến với bạn để tìm kiếm sự sống,
tìm kiếm sự sống… Thật tội nghiệp, cô ấy không biết rằng bạn cũng đang tìm kiếm
điều tương tự. Cô ấy không biết rằng bạn cũng đã tìm kiếm điều tương tự.
Cho dù anh có tìm thấy
hay không, xin hãy quay lại! Cô ấy không đến nhà anh để lại quay về…
BA
MƯƠI NĂM CŨNG… CHẲNG LÀ GÌ!
Tuyết đang rơi… Tôi bị
tuyết che phủ từ đầu đến chân. Anh đã hiểu lầm những lời tôi nói. Tôi không thể
giải thích cho anh tất cả những điều tôi làm. Ngày hôm đó, tôi đã rất sợ đến nỗi
gần như sắp ném mình ra khỏi cửa sổ tầng hai. Nhưng tôi phải thành thật, tôi
không hề trách anh! Tôi hiểu anh! Anh thông minh gấp ngàn lần so với tôi nghĩ,
anh thông minh hơn gấp triệu lần. Tôi yêu anh rất nhiều! Đó là sự thất vì tình
cảm thiêng liêng của cả hai chúng ta hợp nhất tại một điểm. Đó là định mệnh mà
cả hai chúng ta đã được định sẵn cho cuộc sống này, chúng ta đã gặp nhau! Đó là
tất cả, chúng ta không nghĩ về bất cứ điều gì khác! Liệu ta có thể gặp nhau hay
liệu ta có thể yêu nếu số phận không định sẵn! Trên thế giới có rất nhiều người,
nhiều người trong số đó đi qua chúng ta mỗi ngày. Chúng ta cũng có thể đi ngang
qua nhau giống như một trong số họ. Cảm ơn Allah, chúng ta đã không đi ngang qua
nhau. Chúng ta có thể tự mình định đoạt cuộc sống của chính mình! Tôi biết anh
đang tức giận. Anh sẽ không thể hiểu ý tưởng đó ngay cả khi chúng ta làm sáng bừng
tâm trí anh. Anh thậm chí không quan tâm đến đám tuyết bên ngoài.
Hãy để tôi nói rằng nếu
có một linh hồn vĩ đại trên thế giới này, thì đó là của anh! Nếu chỉ có một
trái tim trung thành và hạnh phúc trên thế giới này, thì đó là của tôi! Đừng bao
giờ quên, không bao giờ được quên, tôi sẽ yêu anh mãi mãi! Tận sâu dưới đáy đôi
mắt buồn của anh có tình yêu dành riêng cho tôi. Đừng lo lắng, đừng cố quên
tôi, anh không thể quên đi thứ tình yêu thiêng liêng do Allah ban tặng và Allah
tặng nó cho anh mãi mãi. Tôi không muốn kết thúc bức thư của mình! Vì như thể
nó sẽ kết thúc tình yêu và cuộc sống của tôi. Nhân tiện đây, ngày hôm qua, tôi
đã viết một bài thơ. Vào lúc đó, trạng thái hiện tại của tôi cũng giống như vậy.
Tuyết đang rơi vì bài thơ của tôi. Nước mắt tôi rơi lên bức thư một điểm chấm,
và tôi hét lên. Tôi yêu anh rất nhiều!
Dịch
bởi Maftuna Raimkulova
***
- Chỉ còn một chút
thôi… Mọi thứ sẽ qua… Mọi thứ… Chỉ một chút nữa thôi mà! Kiên nhẫn đi nào. Nếu
anh mất hết kiên nhẫn, chỉ cần nhớ đến những ngày chúng ta đã có. Quay trở lại
những ngày đó! Một tiếng… Một tiếng rưỡi…ít nhất là nửa phút… Hãy cố gắng hiểu
tôi. Mặc dù, điều đó không khó đến thế với người khác. Vẻ bên ngoài của tôi
không phức tạp như thế, đôi mắt tôi sẽ nói lên tất cả. Nước mắt, tôi đã khóc vì
hôm qua đã rửa ảnh của anh, trở nên sáng
bóng như một viên kim cương. Tuy nhiên, tôi lại sợ những giọt nước mắt đó biến
anh thành một người khác. Hãy giữ nguyên như lần đầu tiên tôi phải lòng anh!
Tôi muốn trí thông minh, tài năng, quan điểm, ngoại hình, sự cầu kỳ và mọi thứ
của anh không thay đổi. Vẫn như cách anh bước vào cuộc sống của tôi! Giữ niềm
đam mê và nhịp độ không thay đổi… Ngay bây giờ, hãy kiên nhẫn! Không còn lâu nữa!
Một chút thôi…
***
Tôi không thể đặt bản
thân mình vào thế giới này! Cảm giác như tôi là một người, nhưng là người đã
treo cổ bất động… Hôm nay tôi lại khóc! Buồn cười thay, tiếng khóc của tôi còn
được gieo vần; từng giọt nước mắt của tôi đã biến thành bài thơ…
Mọi thứ sẽ bị lãng quên
trong thế giới này. Mọi thứ đều bị bỏ qua! Những ký ức tưởng chừng như khó
quên, qua nhiều năm trôi qua, sẽ biến thành quá khứ… Tuy nhiên, liệu tôi có thể
quên đôi mắt anh? Tôi không dám nhìn vào đôi mắt đó. Mặc dù vậy, vào buổi sáng,
tôi đã từ chối anh, sau một lúc, tôi lại biến thành nô lệ bám lấy anh. Anh còn
nhớ không? Sao chuyện này xảy ra được? Anh có bao giờ nghĩ tới điều này không?
Khoảnh khắc đôi mắt anh nói lên rất nhiều điều với tôi! Từng ngôi sao rơi ra từ
đôi mắt đã biến thành một Từ… và tôi trở thành vật hy sinh cho những từ đó. Bây
giờ cả hai chúng ta sẽ sống theo cách này! Đôi mắt và những kẻ đầu hàng từ ngữ!
***
Hôm qua Thế giới đã
khác! Chúng ta cũng vậy….Anh đã sẵn sàng để mang theo trái đất trong tay ... Anh
có thể nâng nó dễ dàng. Anh sẽ ghen tị khi những chú chim mỉm cười với tôi. Anh
còn nhớ anh đã nói gì với tôi không? “Tôi không thể không nói với em, tôi đã
nói dối em một lần!”. Mặc dù vậy, tôi đã làm cho anh không nhận ra, thành thật
mà nói, tôi đã thực sự sợ hãi. “Là gì nhỉ?” Tôi hầu như không nghe thấy giọng
mình.
“Tôi đã nói dối khi nói
với em rằng tôi không ghen…” Trong khi
hàng mi màu nâu sẫm của anh đang nhấp nháy, Anh không bao giờ có thể tưởng tượng
được trạng thái trái tim tôi là gì… và tôi đang khao khát được ôm chầm lấy bầu
trời. Trong khi tôi chạm vào những ngôi sao bằng đôi bàn tay đang chìm sâu
trong ngực mình, tôi cảm thấy mặt trăng chỉ cỡ bằng lòng bàn tay đang nằm trên
vai. Khi tôi đưa đôi môi đến gần mặt nó, nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào
tôi, tôi sẽ bật cười. Mặt trăng cũng sẽ hiểu… Bằng đôi bàn tay mềm mại treo
trên cổ tôi, nó sẽ nhìn vào anh… Khi đó, từ sự hư hỏng của Mặt trăng, tôi run rẩy
vì giận dữ, những ngôi sao đỏ ửng quăng mình xuống, ngay cả tâm hồn tôi cũng xa
dần, anh chiếm trọn lấy trái tim tôi. Tôi tự hào liếc nhìn xung quanh! Cơn gió
thổi vào hàng mi tôi như đưa thêm gỗ đốt trái tim rực lửa của tôi, cơn gió xoáy
quanh chúng ta… Chúng tôi rất khác biệt... Ngay cả những cái cây cũng cảm thấy
điều nó! Liệu anh ccó thể cho tôi biết, lý do nếu chúng ta khác nhau là gì
không? Chỉ có một lý do cho sự khác biệt đó… Tôi đã ở ngay trong Anh! Anh ở
ngay trong tôi! thế thôi… Không còn điều nào khác! Nhưng hôm nay… mọi thứ đều ở
vị trí của nó. Bầu trời đã biến thành bầu trời. Những ngôi sao nhìn về các hướng
khác nhau! Mặt trăng đang giả vờ trên bầu trời… Chúng ta cũng đang ở giữa những
con người bình thường! Sau đó… Sau đó tôi phát hiện ra rằng anh lại không ở trong
tôi! Tôi cũng không ở trong anh. Giống như chúng ta chưa bao giờ có nhau !!
TẠO
VẬT CỦA TÌNH YÊU
Tất cả những gì tôi viết, là Anh! Từ
nhịp tim đến chuyển động của hàng mi tôi chỉ dành riêng cho anh! Tôi ngưỡng mộ
anh. Bất cứ nơi nào tôi có thể quay đầu, tôi đều thấy anh ở đó. Ôi đấng tối cao,
Tại sao tôi lại như vậy, tại sao ngài lại tạo ra tôi như vậy? Tôi ước tôi có thể
ngừng nghĩ về anh một lúc chỉ để thở. Bao quanh tôi là tình yêu của anh! Ngay cả
khi tôi tức giận với ai đó, tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa Tình yêu của anh
trong tâm hồn mình. Giá như tôi có thể ghét ai đó hoặc không thích ai đó một
chút. Đôi khi tôi ước mình có thể không thích ai đó! Tuy nhiên, tôi lại không
dám, Anh là người tạo ra tất cả.
NGAY
CẢ KHI KHÔNG PHẢI LÀ SINH NHẬT CỦA TÔI
Người ta có thể cảm nhận
sâu sắc sự ra đời của mình chỉ trong ngày sinh nhật của chính mình. Nói thật,
tôi cảm thấy mình là Nữ hoàng bởi đầy những lời chúc mừng của ngày hôm qua. Tôi
đã ở trong ánh đèn sân khấu giữa những người bạn của tôi ở Quê hương mình và cả
các đồng chí trên khắp thế giới. Tôi muốn được sinh ra không chỉ trong ngày
sinh nhật của tôi. Tôi choáng váng bởi những lời chúc mừng bất tận, tôi yêu cuộc
sống của mình biết bao, có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của tôi lúc 24
giờ 02 phút. “Khosiyat, tôi xin chúc mừng vũ trụ và bản thân tôi vì được là một
phần trong Ngày sinh nhật của em! Kuchqar Norqobil!” và lao đến vội mở cánh cửa
phòng tôi. Tôi đã tưởng tượng tất cả họ có thể thể hiện như thế nào trong suốt
đời tôi. Tôi chân thành cảm ơn tất cả các bạn, các đồng chí thân mến!
VĂN
MIẾU
Bất cứ nơi nào, tôi đều
nhìn thấy Văn Miếu đó. Theo chương trình, chúng ta đã đến Văn Miếu vào sáng sớm.
Mọi người đều phấn khởi! Chúng ta yêu nhau! Như thể chúng ta sẽ đi cầu nguyện!
Tôi không biết nữa, nhưng có một phép thuật ở đây. Các tòa nhà rất lớn. Cây cối
và hoa cỏ, chúng biết về nơi chúng đang sinh sôi phát triển. Những chú chim rất
điềm đạm và gió rất nhẹ. Dường như không khí không thở… sự yên tĩnh dễ chịu ở
đây khiến người ta có thể nghe thấy cả nhịp tim của mình! Mọi người đều bận rộn
với công việc riêng, chúng ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Đó chính là Quê
hương chúng ta. Quê hương của chúng ta là Văn Miếu.
Tôi đã gặp anh trong một
ngày tốt lành. Trong số những người khác, tôi đã bị thu hút bởi tính cá nhân của
anh. Anh trông tự hào và rất buồn và đôi mắt của anh cũng buồn nữa! Anh trông
như người sống trong các cuộc chiến. Tôi đã thương xót! Tôi đã từng nghĩ sẽ đưa
anh đến với cuộc sống mình từ cuộc chiến đó. Nhưng chắc chắn, thật khó để làm
điều đó! Chúng ta đã từng đến thăm thế giới của anh khá nhiều lần… Cảm ơn Chúa
vì những ngày đó còn lưu lại trong quá khứ. Anh đã rất ngây thơ… tôi đã muốn
khóc khi tôi nhìn chằm chằm vào anh biết bao. Tôi rất ngưỡng mộ hàng mi của anh.
Trong những ngày đó, tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời! Ngay cả bây giờ
không có người nào hạnh phúc hơn tôi… Tình yêu không cho chúng ta thấy thế giới
này, chúng ta chỉ cảm thấy nó trong hơi thở. Tôi đã gặp anh trong một trong những
ngày tôi khẩn cầu Đấng tối cao… Anh có cầu xin Đấng tôi cao trong những ngày đó
không?
Thời tiết ở Việt Nam
cũng giống như anh vậy đó! Bầu trời xám xịt như trong thơ! Mặt đất được trao
cho nhà thơ từ Colombia Fernando Rendon. Anh có nhớ lễ hội ở Medilin năm 2006
mà chúng ta đã bỏ lỡ không? Ông ấy là người tổ chức lễ hội đó. Ông cũng là một
nhà thơ tài năng! Ông ấy đang nói về Việt Nam bằng tiếng Tây Ban Nha và tôi muốn
viết cho anh vài điều. Chúng ta thường đi dạo, ngắm cây cối và bàn luận về những
chú chim trong thời tiết như vậy. Khi trời bắt đầu mưa phùn, chúng ta thường ở
đó cho đến khi chúng ta sũng nước sau đó chúng ta lại về nhà. Khi chúng ta nói
về những cuốn sách đã đọc, tôi không thể không ngừng thể hiện sự phấn khích của
mình. Khi tôi thấy anh ấn tượng như thế nào, tôi đã từng phóng đại lên. Tôi yêu
anh!
Marina, những cuốn sách
đã sai. Bạn đã không tự sát. Bạn đã bị giết. Bạn không chết. Trường hợp này được
lặp lại không chỉ một lần và họ không làm gì ngoài việc chấp nhận nó. Khi bạn
kiệt sức, Seryoja và Alya sẽ hỗ trợ. Bạn tựa vào cây. Bạn đã từng bay trong
thiên đường và biến thành không khí.
Bạn thật tốt bụng,
Marina.
Thiên thần của vùng đất
đầy chất thơ
Anh ở nơi đâu, Việt Nam ư?
Anh ở nơi đâu, Văn miếu ư?
Dịch bởi Muhayyo Kurbanova
TIỂU SỬ NỮ THI SĨ KHOSIYAT RUSTAMOVA
Khosiyat Rustamova là một trong những nhà thơ đương đại uy tín của U-zơ-bê-ki-xtan. Chị sinh năm 1971, tại làng Olmos thuộc quận Chust, vùng Namangan. Rustamova tốt nghiệp Đại học Quốc gia U-zơ-bê-ki-xtan, đã xuất bản một số tập thơ, tiêu biểu như “Ngôi nhà trên bầu trời” (1997), “Giải cứu” (2003), “Lớp phủ” (2004), “Một bức tường” (2006), “Tháng 8” (2008) và “Chiếm đóng” (2011)… Từ năm 2015, chị là tổng biên tập báo “Thế giới sách”. Thơ của Khosiyat Rustamova đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, được ấn hành tại các quốc gia như Cô-lum-bia, Nga, Hoa Kỳ và các nước khác. Khosiyat Rustamova đã tham gia một số lễ hội thơ quốc tế, đoạt giải trong liên hoan thơ quốc tế Thái Lan năm 2018. Chị đã dịch thơ của các tác giả Marina Tsvetaeva, Eugene Eutushenko, Anna Akhmatova, Boris Patertak, Rasmiye Sobir, Ramiz Rovshen, Nigar Refibeyli, Rza Khalil, Neguib Fazil Kisakurak, Khusnu Daglarja, nhiều bài thơ của các nhà thơ Nga, Thổ Nhĩ Kỳ và Ailen từ tiếng Nga sang tiếng U-zơ-bêk. Khosiyat Rustamova là thành viên của Hiệp hội Nhà văn U-zơ-bê-ki-xtan, Hiệp hội Nhà văn A-déc-bai-dan. Khosiyat Rustamova đã được trao Huy chương “Shukhrat” (Ngọn lửa) vào năm 2004. Hiện chị sống với chồng là nhà thơ-nhà văn Kuchkor Norkobil ở Ta-sơ-ken.