Mở mọi giác quan để tan chảy không ngừng (đọc sách) - Hoàng Hoa

Mở mọi giác quan để tan chảy không ngừng

(Đọc tập thơ “Những hạt giống của đêm và ngày/ Seeds of Night and Day
của Mai Văn Phấn, NXB Hội Nhà văn VN, 2013)

 

 

 

 

 

Hoàng Hoa

 

 

Trong “chùm sách” ra liên tục năm 2013, “Những hạt giống của đêm và ngày/ Seeds of Night and Day” (NXB Hội nhà văn, 2013). Dịch giả: Nhà thơ Lê Đình Nhất-Lang. Biên tập: Nhà thơ Susan Blanshard (Anh quốc). Đây là tập thơ song ngữ thứ hai sau “Bầu trời không mái che” (NXB Hội nhà văn, 2012), lại cho thấy “tư thế” sáng tạo, “sinh nở” dồi dào của nhà thơ Mai Văn Phấn.

 

Không gian khoáng đạt Hải Phòng, gió bay, cát chạy, biển không bao giờ ngủ…, dường như lúc nào cũng tiếp sức cho nhà thơ trong những vận động không ngừng, bằng giác quan, bằng ý nghĩ. Để sức sống luôn chàn trảy trong câu chữ, dù khi hướng về núi đá, cổ thụ, vòm trời mù mịt, hay nằm xuống áp tai vào bụi cỏ. Dễ nhận ra nhiều đoạn thơ dồn nén hình ảnh, âm thanh, cảm giác, trạng thái, sự việc…, vào những bức tranh lớn mở bung trước mặt, hay những kết nối liên tiếp.

 

Nhà thơ viết: Gió cuồng nộ xé nát thân tàu, giật tung mọi toan tính tưởng chừng đến đích. Những chiếc lưỡi hô giòn trong tư thế bủa dập, rối tung lên, kéo lê xao xác mặt đường… (Những ý nghĩ không sắp đặt).

 

Pha trộn thực tại, nhà thơ kéo luôn cả quá khứ vẫn nóng hổi để hai phía âm – dương của đời sống, những phong tục, nét ứng xử văn hóa, niềm thành kính luôn vọng về. Hình bóng con người nhờ thế, trở nên đa dạng, mở ra mọi cảm nhận, lúc nào cũng quan sát, lắng nghe, để thấy mình trong thời gian, trong tiền nhân, thấy mình giữa thiên nhiên, là một phần của cỏ cây, đất, nước, ánh sáng…

 

Tiếng gọi vỡ không gian bình vôi

            nhàu nát cánh cò dính nhựa

            thổi căng áo mồng tơi trống mõ

            bay đi cờ phướn mở

 

Vỡ từng huyệt mộ

            nghiêm cẩn nhặt lên từng tiếng tổ tiên

Làng ơi!

            run tay sắp đặt lại xương cốt

            trước khi trời rạng.

(Làng)

 

Con người còn tan ra, góp nhựa cho thiên nhiên vươn lên. Và như thế, người thấy mình sống không ngừng, được sống nhiều hơn. Đó là khi:

 

Áp vào thân 

Nghe chim hót

Xương cây máu chảy

Thụ phấn nhụy hoa

 

Nhú quả xanh

Nuốt nước miếng có vị chát

 

Gió cuộn anh vào cây

Cho trái chín.

(Tỉnh dậy trong mưa)

 

Rồi xoay vòng, biến hóa cùng người, từ những gì to lớn, vạm vỡ, kỳ dị, cho đến chuyển động nhỏ bé, đều giao hòa, như hiểu nhau, như tiếp sức và sinh ra nhau.

 

Từ hốc đen tra hạt

Đọt mầm bật dậy

Chim bay

 

Ngọn rễ non biết được

Đất ôm trời đã lâu

 

Căng tràn nhựa mật

Vỏ hạt vừa buông

Thả ngắt xanh về tít tắp

 

Ngày lên thăm thẳm

Lá mầm che mặt đất sum suê.

(Tỉnh dậy trong mưa)

 

Và ở trong khối chuyển động ấy, khi có hơn một người, lòng yêu thương cũng rộng mở, để lắng nghe bao nhiêu rung động khác của đời sống tự nhiên qua người ở bên mình. Nên đến với nhau, người ta thấy:

 

Một, hai, ba… hôn em

Lòng tổ chim đầy nắng

Ngầy ngậy mùi củ rừng

Tràn hương hoa rừng

 

Cho dù ở đâu

Đan vào nhau thành tổ.

(Tỉnh dậy trong mưa)

 

H.H

 

(Nguồn: Báo Thời nay, số 415 – 6/1/2014)

BÀI KHÁC
1 2 3 4 5  ... 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị