'Thời tái chế': Sự mục rữa của thế giới hiện đại (phê bình) - Diễm Hương
'Thời tái chế': Sự mục rữa của thế giới hiện đại

Diễm Hương
Thời
tái chế
- tập thơ mới nhất của Mai Văn Phấn (nhà thơ được giải thưởng văn học Cikada
2017 của Thụy Điển) một lần nữa khẳng định dấu ấn thi pháp độc đáo trong sự kết
hợp hài hòa với những suy niệm về quá trình mục rữa của thế giới hiện đại.
Khi con người bị đồ
vật bỏ rơi
Những
cuộc cách mạng công nghiệp đã khiến cho con người ngày càng sở hữu nhiều đồ
vật. Đặc quyền ấy khiến họ có thêm một đặc quyền thứ hai đối nghịch: quyền vứt
bỏ đồ vật. Nhưng trong thế giới của Thời tái chế, câu chuyện diễn ra
ngược lại: con người bị đồ vật bỏ rơi.
Ngay từ
tiêu đề, Thời tái chế đã cung cấp cho ta một chìa khóa gợi ý để giải mã
tác phẩm này: chất liệu tái chế không phải là chất liệu gốc, nhưng nó không tồn
tại độc lập như cá thể riêng biệt mà bắt nguồn từ một chất liệu gốc có trước.
Như vậy, có thể hiểu chất liệu tái chế tự thân nó phần nào cũng là chất liệu
gốc (cho một chuỗi những tái - tái chế diễn ra sau đó trong trường hợp khả dĩ).
Chính sự bất lưỡng phân này khiến chất liệu tái chế vừa là phép cộng vừa là
phép trừ so với chất liệu gốc: phép cộng cho một chất phụ trợ để biến đổi sang
đời kế tiếp, phép trừ vì đã mất đi sự cô đặc độc nhất của phẩm tính nguyên
thủy. Để hiểu tập thơ này, có lẽ ta cũng cần đi theo một tinh thần như vậy - đó
là thế giới mà sự phân chia giữa chủ thể và khách thể không phải lúc nào cũng
rõ ràng: “Mọi người lần lượt tự thú từng là giẻ lau, chổi cùn, hốt rác, quyển
sách long gáy, chiếc ghế gãy một chân, bàn là chập điện. Tự nhận mình là tấm
chăn đã rách, đôi giày há mõm, bộ quần áo lỗi thời, chiếc hộp nhựa lâu năm dính
đầy bụi bẩn. Giờ tất cả đang tự giác đến nơi tập kết để được phân loại, bị tiêu
hủy, hoặc đợi tái sinh”.
Đôi khi,
chính linh hồn cũng bị đồ vật hóa: “Những linh hồn chiếm lĩnh cảnh quan, mang
tên đồ vật. Đây linh hồn xà phòng, thùng rác, băng vệ sinh, sách bút, quạt máy,
khăn tắm, mâm bát, mồi nhậu, xoong nồi…”. Và con người trong sự bất lực của
chính mình không thể làm gì khác, ngoại trừ việc: “Tôi nằm xuống đợi giấc mơ
khác".
Do đó,
có thể nói Thời tái chế là quá trình biến chủ thể thành khách thể, khách
thể thành chủ thể, vật tác động trở thành vật bị tác động và ngược lại. Khi quá
trình này kết thúc, cá thể chuyển hóa vẫn cùng lúc mang cả những đặc tính cũ và
mới.
Bút pháp biến hóa đa
dạng
Thời
tái chế
thuộc thể loại trường ca nhưng lại được trình bày như một tiểu thuyết ngắn với
chín chương, lần lượt có các tiêu đề như sau: Điểm nhìn, Thẫm đỏ, Sân khấu,
Lối rẽ, Đồ tể, Đối thoại, Mô hình, Giấc mơ, Kết nối. Thông qua đó, nhà thơ
cho thấy sự biến hóa đa dạng trong bút pháp. Khi tiến hành trò chơi giữa các
hình thức qua mỗi chương như thế, Mai Văn Phấn dường như đã thiết lập được một
cấu trúc tương tự truyện khung (frame story). Nhưng ở đây, không phải là truyện
lồng trong truyện mà là thể loại lồng trong thể loại.
Mai Văn
Phấn luôn có những nỗ lực cách tân không mệt mỏi. Ông là nhà thơ có ý thức học
hỏi những nền thơ ca hiện đại đi trước, sẵn sàng thu nạp kỹ thuật của các
trường phái, triết thuyết để thử nghiệm làm mới, làm khác biệt tác phẩm của
mình. Thơ ông nghiêng về lý trí, điêu luyện về dùng chữ, tân kỳ trong áp dụng
các kỹ thuật trường phái thơ ca khác nhau; xử lý hài hòa giữa thành tựu thơ ca
truyền thống và sự cách tân hiện đại. Mai Văn Phấn đang hướng đến một giọng thơ
dựa trên thẩm mỹ quan cá nhân độc lập. Cảm quan thơ ca của ông chỉ ra tính bất
khả xâm phạm của đời sống.
Máu là chất dẫn truyền
cho hình thức chuyển điệu
Trong
những chuyển điệu liên tiếp về hình thức, một hình ảnh xuyên suốt được Mai Văn
Phấn sử dụng để kết nối những đơn vị chương với nhau là máu. Máu trong Thời
tái chế vừa mang tính tinh thần vừa mang tính vật chất. “Máu phun trào. Máu
đắp lên máu trong chiến trận. Rừng hoang mất máu thối rữa xác chết. Sông suối,
ao hồ mất máu trương phềnh xác chết”. Trong phần trích này, ở hai câu đầu máu
mang tính vật chất, như kết thành những khối nặng nề chất chồng lên nhau; ở hai
câu sau máu lại mang tính tinh thần trong phạm trù là linh hồn của thiên nhiên.
Có khi,
máu được đặc tả ở góc độ khứu giác: “Giấc mơ máu xông lên mùi hăng nồng nặc”,
có khi ở góc độ thị giác với sự kết hợp bất ngờ: “Tôi đau giấc mơ cây cỏ úa
vàng, trút xuống từng cơn thiếu máu”. Có khi máu mang tính thời đoạn: “Lá khô
đưa tôi về một thời mất máu, một thời khinh rẻ máu, một thời gian lận máu, một
thời lợi dụng, tụng ca máu”. Có khi máu trở thành một đấng cứu thế: “Ta dừng
lại quỳ xuống tạ ơn máu!”, “Không thể trả ơn được máu”, “Máu vô giá và bất tử”,
Nhưng chính máu cũng nằm trong một vòng “tái chế” của riêng nó: “Giọt máu ấy
bây giờ có hình hạt sương mang ánh sao khuya, giọt mưa trong lành buổi sớm, vệt
nước cam em bé vừa uống lỡ rớt xuống cằm".
Vì sao
máu là hình ảnh được tác giả nhấn mạnh trong Thời tái chế? Phải chăng vì
máu là một trong những đơn vị cơ bản nhất của sự sống, là chất liệu gốc mà dù
có bị tái chế bao nhiêu lần vẫn giữ nguyên tầm quan trọng của nó. Do đó, máu là
chất dẫn truyền cho ta quay về những giá trị cốt lõi nhất của tự nhiên, của
việc sống, việc làm người; rằng đôi khi để vượt qua những thời điểm khó khăn,
ta chỉ cần dừng lại một phút để cảm nhận dòng máu nóng hổi vẫn chảy trong cơ
thể mình.
“Máu
điềm nhiên từng bước khoan dung, bình an tựa hơi thở của bé thơ đang ngủ... Mọi
người và tôi bắt đầu thở mạnh, không còn sợ hãi. Chúng tôi bỗng chốc có cùng
nhóm máu, cùng nằm yên cho dòng sông đỏ tươi ấm nóng đi qua”. Đó có thể là một
“giải pháp” mà nhà thơ Mai Văn Phấn đã gợi ý cho chúng ta khi sống trong Thời
tái chế ngày nay.
(Nguồn: Báo Thanh Niên)