
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN -
2009
Vẫn trấn tĩnh tiễn khách ra ngõ
Pha xong ấm
trà
Quay ra
Ông khách
không còn ở đó
Gọi điện
thoại
Người nhà bảo
ông mất đã bảy năm
Nhầm lẫn
Nhà mình
Mọi sự đảo
lộn
Không nhớ bức
chân dung hạ xuống bao giờ
Đâu rồi chiếc
đồng hồ chạy bằng dây cót?
Bộ ấm chén
giả cổ ai cho?
Ghé sang hàng
xóm
Thử hỏi mấy
loại thực phẩm
Loại tăng giá
Loại còn giữ
giá.
Trong nhà
Trà vẫn nóng
Đẩy chén nước
về phía ông khách đã ngồi.
Luồng tử khí
cao chừng một mét sáu dựng đứng trước mặt
Chốc lại cúi
gập.
Không thể tin
Con ong bay
vào phòng
bằng nhựa hay
bằng gỗ?
nham nhở trên
mình những vết cắt dở dang
đúng nó đã
bay
tiếng vỗ cánh
êm ru, hoàn hảo
Không nên tin
vào một con ong
tôi kiểm
chứng bằng những cử động nhỏ:
vẫn còn đủ 532 trang một
cuốn sách cũ
tôi bấm móng tay, thông nõ
điếu
thử báo cáo, thử ký, thử huỷ
tài liệu
Nhưng hình
như
mọi con vật
trong nhà
vẫn chế tác
từ đồ phế thải:
con mèo tam thể được sinh ra
từ mớ giẻ rách?
con cá bơi trong bể được gò
hàn từ vỏ lon beer?
chim họa mi hót trong lồng
là chiếc ấm vỡ?
con chó giụi đầu vào tay
mình là cuộn báo cũ?
đàn kiến đang nhẫn nại tha
mồi là đống mạt cưa?
Quay theo mái nhà
Đêm tỉnh dậy.
Đồ gỗ trong phòng mọc tua tủa nấm nhĩ. Bức tượng chảy xệ xuống thành nắm đất
nhão. Chiếc quạt mở ra lần cuối rồi khép lại làm ống tre. Trong bóng tối, tiếng
những nghệ nhân đã khuất cùng đồng vọng:
- Hãy quay theo mái nhà đánh thức các
đồ vật!
Tôi quay cùng
chai lọ, con giống, bóng đèn… qua môi người thợ thổi thủy tinh, qua con chữ
rùng mình nhìn bột giấy chìm trong thuốc tẩy. Những giọt mực tụ lại rồi loang
xa như một vết dầu. Bộ quần áo trang nghiêm rũ xuống. Đấy là giờ mặc niệm tơ
tằm và những cây bông. Bóng tối nuốt sạch thực phẩm ôi thiu, không khái niệm về
văn hóa ẩm thực. Hương trà thơm về rừng. Nước gào thét trong chiếc ấm bục đáy.
Những đồ vật quay không thể dừng lại. Thùng rác quay
mắc phải khung ảnh, quạt trần, dây điện thoại. Chiếc quần lót mắc kẹt giữa tủ
bát đĩa và máy tập thể hình. Chổi cùn, bình diệt muỗi, đĩa CD chui vào tủ lạnh.
Con cá tắt thở trên đường gần đến cửa sổ. Lũ chuột nhắt chết đuối bơi qua chảo
mỡ. Bột giặt vừa quay vừa rắc lên hoa quả, dao thớt, bàn thờ. Bát nước chấm
quay cùng bìa đậu phụ. Lọ tương ớt lao đi trong tư thế lộn ngược. Và kim giây
quay chậm hơn hẳn kim giờ.
Mọi người vừa
quay vừa tỉnh dậy. Vẫn đủ thời gian uống nước và rửa mặt. Chọn cho mình một đồ
vật bất kỳ. Và nhanh chóng đặt chân vào vạch Xuất phát.
Anh tôi
Lúc gần đất
xa trời, anh nhờ tôi giữ hộ ký ức. Anh dặn đây là dữ liệu qúy. Nhưng kho ký ức
tôi đã đầy ứ, cả mốc meo, thối rữa. Tôi khuyên anh nên vẽ tranh hoặc viết sách.
Nhưng anh đâu phải nhà văn, hoạ sỹ. Tôi nêu nhiều giải pháp khác: cắt rời, khởi
động lại, thu nhỏ, dừng đột ngột, ninh nhừ, nghiền thành bụi...
Anh nhìn tôi buồn lắm!
Tôi nhìn nước
sông thay màu lướt qua bờ cỏ rũ rượi. Phù sa láng mịn. Trăng mọc sớm, thơ ngây
và thoảng mùi rơm rạ. Nhớ người yêu vô cùng.
Anh nhìn tôi buồn lắm!
Chiếc áo vừa
giặt nhàu nhĩ, nước lặng lẽ bốc hơi tôi đâu có biết. Rồi những sợi vải mỏng
manh lại phẳng phiu dưới bàn là nóng bỏng. Giặt–là, giặt–là... Đời sống đôi khi
giống quả lắc chiếc đồng hồ quá cũ. Tôi tập nghĩ vẩn vơ để có thể nghĩ tiếp.
Anh nhìn tôi buồn lắm!
Anh chờ tôi
rửa tay. Vòi nước xối mạnh, rất sạch, mát mẻ vô cùng. Thương anh. Tôi nhìn bọt
xà phòng ngầu lên trên da trơn ướt thật dễ chịu.
Nghe tin bạn bị mất trộm
(Tặng nhà thơ Nguyễn Quang Thiều)
Có thể tên
trộm lẻn vào qua cửa sổ lúc bạn mỏi mệt. Lúc bộ ria dày thôi dựng ngược, khép
hờ đôi mắt chợt mọng nước, bất động, chợt ngầu đỏ. Hơi thở bạn vẫn dâng ngùn
ngụt, kết giữa thị xã Hà Đông ngọn tháp cao. Tôi muốn thành thám tử tư, tóm
ngay kẻ vừa chui vào nhà bạn. Kìa đám mây hình người vừa lọt vào bầu trời xanh
lơ. Biết đâu tên trộm cũng vào nhà bằng tư thế ấy. Giờ hắn đã cải trang thành
người tử tế, còn đám mây kia vẫn nhởn nhơ bay. Hơi nóng không ngừng tỏa rạng.
Tên trộm tựa que cời bới tung lò than đỏ rực. Ngọn lửa lùa qua cửa sổ, ổ khoá,
lỗ thông hơi… như người căm giận cầm những thỏi bạc ném vào đêm tối, hay tua
tủa ngón tay giơ lên bấm vào một huyệt đạo khổng lồ. Hắn đã buông xuống theo rễ
cây si, luồn qua từng bông bạch đơn đang bình tĩnh tỏa hương trong huyệt đạo.
Tên trộm không biết mình đã ra đi cùng tàn lửa vô hình, những thỏi bạc.
Biến tấu con quạ
Tử khí kéo
ngọn bấc tới đỉnh trời
Con quạ rực
sáng.
*
Khai sinh
Sau tiếng quạ
kêu
Ra đi không
cưỡng lại
Gói bọc được
mở ra
Sự băng hoại
không thể cất giấu
Thày lang đốt
sách cuối vườn
Tân dược trong
kho đều quá hạn sử dụng
Những phù
thủy chịu hình phạt
Miệng bị đóng
bởi những móc sắt
Khai sinh
Khi quả
chuông rơi xuống bất ngờ
Chụp lên đầu
người bõ già
Con cá nhảy
vào đám mây tự vẫn
Buông ngang
trời ngàn vạn lưỡi câu
Khai sinh
Mực đổ dưới
chân và máu
vón cục ở yết
hầu, phế quản
Viết một nét
lên trang đầu
thấm suốt cả
ngàn trang sách.
*
Bổ nhào từ
đỉnh cao
Bằng đôi cánh
sắc
Lấy tâm điểm
xác chết
Chém toác bầu
không
Gió hấp tấp
không kịp băng bó.
*
Móc từ hốc
mắt
những nhãn
quan
Di ảnh là vật
chứng
Mổ vào lưỡi
và kéo dài
Phơi dưới
trời bài học khẩu ngữ
Bóc từng mảng
thịt
Tháo rời tứ
chi
Sổ tung lục
phủ ngũ tạng
Hộp sọ vừa
được dựng lên
Rêu đã phủ
đầy
Không viết
nổi những dòng bi ký.
*
Con quạ mơ
Mọi cái chết
đều được sắp đặt
Sau tiếng quạ
kêu
Ai đã tự
nguyện nằm xuống.
*
Con quạ bay
vào phòng
Một ngón tay giơ
lên yếu ớt
Ý nói:
Đây là họng súng
Là lưỡi mác
Thậm chí cuốc thuổng
Thậm chí chính ngón tay rất cứng
Đúng hơn là
đông cứng
Rồi băng đá
Rồi rữa tan.
*
Đừng đến gần
bóng râm
Chúng là con
quạ
Xõa cánh lúc
hoàng hôn, rạng đông
Nanh vuốt bám
gió
Xay nghiền lá
khô
Bẻ những cành
vượt
Nhà thơ trú
trong bóng râm
Từng con chữ
bị khoét mất mắt.
*
Trông
Sự vật
Trừng trừng
Bởi chớp mắt
Bóng quạ
Ập tới.
Bóng mình
Không cất
tiếng
Sợ biến thành
gà con.
*
Một số người
trỗi dậy từ đám đông, khoác áo đen, mang mặt nạ đen. Vừa chạy, họ vừa đập cánh
tay vào hai bên sườn. Đầu cố ngước lên. Bóng đen bay là là mặt đất.
*
Đậu trên chạc
cây trong trạng thái bội thực và ngủ gật, con quạ mơ mỗi mẩu thức ăn đang nén
chặt trong diều biến thành quả trứng. Đàn quạ con lũ lượt chui khỏi ngũ quan,
lập tức sà xuống săn mồi theo bản năng của loài ăn thịt.
*
Những đau khổ
tột cùng ngoái nhìn đời sống tưởng chừng đã chết. Áo khoác kêu thất thanh khi
đi qua bàn tủ. Máy điện thoại im lìm ngủ. Chiếc kẹp ghim mở miệng cố giấu đi
móng vuốt. Cán chổi móc vào tay người lao công, kéo chị ta về bên hố rác. Vành
mũ trên đầu kêu thảng thốt, rồi cúi xuống rỉa hết mặt nhân viên bảo vệ. Không
ai mở cổng. Nhiều người vẫn tìm được lối đi vào.
*
Những linh
hồn thoát xác tìm cách quay về chiến đấu với loài quạ dữ. Sau những loạt đạn
không gây sát thương, khói hương căng thành bảng, viết con chữ đầu tiên của bài
học mới.
*
Đây là dòng
cuối cùng trong một bản di chúc:
“Bắt đầu
lễ Thiên táng lúc xuất hiện bóng quạ”.
*
Bóng đêm chui
dần vào bụng quạ.
Cả chúng ta
nữa, đang cồn cào cùng dòng sông đói khát. Những giọt nước đục tìm cách lọt qua
khe vải. Mặt nước khổng lồ ghìm nén xao động, mong giữ lại bóng người. Bật que
diêm rồi, vẫn nhớ ngọn bấc còn rất xa. Vung tay lên, nói to một mình trong bóng
tối.
Con quạ khật
khừ xuyên đêm
Thảng thốt
kêu
Lần đầu tiên
tiếng động ra đi không vọng lại
Đúng vậy
Lúc đi
ông mặc áo
len màu cổ vịt, quần rộng đũng
tóc cắt ngắn
tay cầm cuốn
sách
ra gần cửa
còn lẩm bẩm:
sáng
rồi tối... thối rồi thơm... bơm rồi xì... đi rồi ngã... vả rồi thương... ương
rồi chín... nín rồi thét... kẹt rồi lơi... xơi rồi hóc... bóc rồi che... đe rồi
chừa... đưa rồi quỵt... bịt rồi hở... lỡ rồi toi... moi rồi thấy...
chốt cửa gỗ
kéo cửa sắt
ông bấm năm
chiếc khóa
rồi ném chìa
vào trong nhà
Lật đống chăn
nơi ông vẫn nằm
thấy mẩu giấy
với nét chữ nguệch ngoạc:
"Ai
tìm thấy tôi ở đâu, gọi về số...
Xin cảm ơn
và hậu tạ".
sau mẩu giấy
vẫn văng vẳng:
quấy
rồi đục... nhục rồi than... tan rồi huề... mê rồi tỉnh... thỉnh rồi buông...
Bài học
Cánh và khuỷu
tay vẫn cứng
Từ cổ tay
xuống đến ngón phải mềm
Đạo mạo múa
tay trong bị
Tôi học bài
này từ nhỏ
(Một lần bị
khinh như mẻ
Thằng đạo mạo
đạp mình xuống lề đường
Cạch đến
già!)
Đạo mạo giết
một con muỗi
Đạo mạo phát
biểu chung chung
Đạo mạo
nghiêng mình trống rỗng
Đạo mạo lấy
trộm áo mưa
Đạo mạo thở
mùi hôi vào miệng người khác
Đạo mạo bọc
nhầm một chiếc răng sâu
Đạo mạo tiểu
tiện nơi công cộng
Đạo mạo sụt sịt
trong khăn mùi xoa
Đạo mạo chỉnh
lại con c... trong túi quần nơi hội họp
Đạo mạo xỉ
mũi vào cửa kính
Đạo mạo moi
tiền của gã ăn mày
Đạo mạo nghe
trộm điện thoại
Đạo mạo nhìn
ngực chị em trong đám tang
Đạo mạo ký
tên vào công trình khoa học
Đạo mạo làm
thơ tình khi đã liệt dương
Đạo mạo thả
virus vào e-mail người khác
Đạo mạo đánh
tráo bài thi
Đạo mạo tiêu
tiền âm phủ
...
Cánh và khuỷu
tay vẫn cứng
Từ cổ tay
xuống đến ngón phải mềm.
Chỉ là giấc mơ
Chúng bịt
miệng
trấn lột mọi
thứ
và xin tôi bộ
phận sinh dục.
Nói rằng xin
bởi nếu tôi
không đồng ý
của quý kia
phải liệng xuống hố phân
(chúng biết
cả bí quyết thần chú).
Tôi bảo:
các ông có
thể lấy hết
nhưng cho tôi
giữ lại chút riêng
xin tự nguyện
làm đồ chơi, giẻ lau, trâu chó.
Tôi cúi xuống
đón chiếc ách lên vai
Tôi xù lông
và bắt đầu sủa lớn
Tôi lúc lắc
và kêu bíp bíp
Tôi mài cơ
thể mình xuống sàn nhà.
Tôi chạy
quanh và miệng sùi sọt
Tôi nhễ nhại,
giả chết, lồng lộn
Tôi rã rời,
loạn nhịp, vỡ tung
Tôi thấm nước
và vắt ra nước.
Ở những đỉnh cột
Lưỡi tôi bị
thắt
treo lên đỉnh
cột
mỗi lần nói
chiếc lưỡi
phải co rút
kéo thân thể
béo ị lên cao
Tôi giẫy giụa
tựa mảnh vải quẫy trong gió mạnh.
Đang nghĩ về
chiếc lưỡi đau
Chợt cánh
bướm mọc trên bờ đá
Cánh hây hây
run rẩy cả chân kè
Rồi tấm biển
quảng cáo nước uống tăng lực
có gas phun
sương mù và chất lượng cao
Nơi lãng mạn
khác
thiếu nữ vặn
lưng trong bìa lịch
miệng cười
tươi và giơ tay rất lâu.
Tôi tồn tại
bởi cánh bướm, biển quảng cáo và thiếu nữ không quen biết
Họ nói giùm
tôi cuống lưỡi vực sâu.
Nhưng sao họ
tồn tại biệt lập?
Chắc lưỡi của
họ đang treo trên những đỉnh cột khác.
Giấc mơ vô tận
(Tưởng nhớ anh Diễm Châu!)
Mưa thôi làm
anh lạnh
đổ vào giấc
mơ gần sáng
những con
sóng đục ngầu
vỗ vào bãi sú
lúc sinh anh.
Bầu trời
không mái che
ngôi sao soi
tỏ cặp kính dầy
đặt tạm lên
bàn phím
buổi sáng,
ngày 28 tháng 12, mưa rơi.
Mưa lạnh thấu
xương!
Đất lạnh thấu
xương!
Lật trang
sách anh còn để ngỏ
tiếng trẻ con
khóc trong vòm cây
trong cánh
chim vừa tự lấp đầy*
trong đám mây
bay thấp.
Gió lùa về
làm khăn
trắng cuốn quanh gốc sú
trên đỉnh trời
linh cữu nhấp nhô.
_____________
* Ý thơ Diễm Châu
Ghi ở Vạn lý Trường Thành
Mây xếp lên vai từng tảng đá
nặng
nhòe mắt cát
thở đầy ngực cát
Vạn lý Trường Thành còn xây
dở?
Trên không tiếng hoạn quan
truyền chỉ
Bắt được kẻ nào vừa vác
đá vừa làm thơ
đánh hộc máu mồm
Khâm thử!
Ngước lên gặp một khuôn
mặt bì bì
tay lạnh, mắt chì, giọng mỡ
Mái Phong hỏa đài*
màu huyết dụ
hình thanh long đao dính máu
đang kề cổ
Còng lưng đẩy nắng đi
Chồn chân đẩy gió đi
Miễn sao gần được bông hoa
đang mởn mơ trong gió lớn.
Tâu Hoàng thượng/ thưa ngài/
báo cáo đồng chí....
Bỉ chức/ thảo dân/ em…
sẽ làm trọn bổn phận
Đây là đỉnh trời
hay đáy vực sâu
chỉ thấy trên lưng lằn roi
bỏng rát
Mồ hôi du khách trên đá xám
nở thành hoa phù dung.
_____________
* Phong hỏa đài: Điếm canh trên Vạn lý Trường Thành.
Đêm lập xuân
Chờ quanh
ngọn đèn
ánh sáng lan
tỏa, đứt đoạn
ngỡ ai cầm bó
đuốc
soi lên mặt
mỗi người.
Bầy trò chơi
để giết thời gian
ánh sáng soi
về ai
người ấy gọi
cách lập xuân.
Những câu nói
sau được ghi lại:
- Con chim trốn
rét làm mũi tên
rơi xuống bức
tường mùa đông.
- Khuôn mặt nhìn
qua cửa sổ
gợi nét chữ nguệch
ngoạc.
- Giọt sương chia
đôi
chân cỏ non thành
vực thẳm...
Những chuyện
bông lơn
vô tình vận
vào trời đất
Đồ vật tự
chuyển dịch
lắt lay bóng
núi
Chim kêu gió
thay mùa.
Khêu ngọn đèn
Từng bầy mũi
tên bay qua mái nhà vun vút.
Dậy trẻ con
Lũ trẻ xóm
tôi biết quá nhiều về người lớn nên sớm mắc những căn bệnh tuổi già. Đêm đêm chúng thường tụ tập, thì
thào trong những khu vườn vắng, phân công đứa canh gác để đứa khác đào hầm,
chôn giấu những đồ vật cũ nát, đề phòng lúc biến động. Chúng hay hốt hoảng lúc
hoàng hôn chuyển màu, lúc sóng vỗ, lúc quả vỡ… Chúng rủ nhau ăn kiêng đề phòng
cao huyết áp, mỡ máu, u xơ tuyến tiền liệt… Ít thấy chúng gào khóc ăn vạ. Có
đứa nghẹn ngào: “Trẻ con nước mắt chảy vào trong!”. Tôi và những người
khác bàn nhau diễn trò cho chúng xem, xếp đồ hàng, xây cung điện, kéo thuyền
giấy trên sân gạch... Đánh trận giả, vờ lăn ra chết. Bọn trẻ bẻ lá đặt lên mũi
những người giả chết. Những chiếc lá bất chợt héo rũ, úa vàng. Một đứa tự tin,
sảng khoái: Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Chúng cười vang lúc
chúng tôi đứng dậy. Tôi mụ mị rồi ngất ngư về chỗ của mình. Bàn chân chập chững
đặt lên mặt đất từng bước dại.
Còn cậu hãy đứng đằng kia
Đêm nay
nhiều điều kỳ
quặc.
Nhưng giấc
ngủ đã ngấm rượu độc
Trí nhớ rối
mù
Màn hình TV
mất sóng
Mí mắt mở
căng hai quả trứng ung
hở miệng hai con ốc chết
hai chân đinh vừa nhổ.
Có ai bên tai
thều thào:
Hãy thức
chờ xem rêu phủ bầu trời
Mặt nước
ăn những vì sao cuối cùng.
Đêm nay
Rắn rết, bọ
cạp tràn vào thành phố
Nhưng đừng
sợ!
Nhà nào bây
giờ cũng thiết kế kiểu lô cốt
Trời tối
không ai ra đường.
Sau lúc 0
giờ, nhà bên
một trí thức
tỉnh dậy cười hềnh hệch
thú nhận
những câu nói ban ngày là chuyện đùa
Đùa dai thật!
Ai đang rình
nấp trên cây
chờ lá rụng
hóa thành tiền bạc
Không mau
giấu trước rạng đông
Bị thu trắng
hoặc kiến ăn thịt.
Thôi được
Để tớ mai
phục ở đây
và thức dậy
lúc năm giờ sáng.
Hắn
I.
Nơi bóng tối
ăn thịt bóng tối
hắn ngồi lẩm
bẩm...
... lầm rầm
âm thanh tiếp diễn
của bóng tối
chưa thành
của bóng tối
nuốt dần bóng tối
của màu đen
không thể đen hơn.
Hắn là nơi
hoàn thiện:
của gương đã
lành/ sâu đã nở/ trinh đã mất/ cáp đã đứt/ cống đã thông...
là bãi phế
thải của giẻ rách/ mảnh thủy tinh/ băng vệ sinh/ giày dép lạc mốt...
là viên đạn
bay đi chạm đích/ những vòng kinh hồi sinh/ dòng sông gặp biển...
Lần mò leo
tận cây cao
hắn hô:
Ê, chiếu
ánh sáng vào đây!
Theo đèn pin
le lói
mọi người
thấy hắn giang tay bay lượn tựa thiên thần.
II.
Hắn cười, vung tay đấm qua lỗ thủng khoét sẵn trên tấm
bìa. Những ngón tay xương xẩu co lại thành quả đấm thép lao qua tâm điểm không
vật cản. Hắn, bàn tay đang tìm khoái cảm của con chó chui qua bức tường lớn. Vị
trí tấm bìa giơ lên để nắm tay bay qua là khoảng cách quá ngắn. Khát thở.
Mỗi lần lao
qua miệng lỗ thủng, bàn tay hắn lại xòe rộng. Tấm bìa giống con sứa đang bơi
mắc phải lưỡi câu chùm. Xoay tấm bìa, hắn hát: trời
xanh í a... đây vòm ngực rộng...
Bên kia tấm
bìa là thế giới khác. Biển báo, thầy giáo cũ, biên bản giám định, chợ búa, kỷ
niệm chương, thợ thông cống, hội đồng hương, tu sỹ, dầu tắm, bẫy chuột, nhà
tiên tri... Và thời trang cũng khác (hắn nghĩ thế!). Hèn gì không chui nốt cả
tay kia (!).
Hắn liệng tấm
bìa vào thùng rác, xuống tấn, đấm liên hồi vào lỗ thủng ước lệ, lao đi tốc độ
chóng mặt.
Một dự báo về
tương lai của thể thao. Với nhan đề trang trọng của tờ báo buổi chiều, hắn có
tên trong danh sách những nhà vô địch.
Đến trong ý nghĩ
1.
Đôi mắt tấm
liếp khoét thủng, cánh tay buồm chão, những bàn chân lá khô cong vênh lê trên
mặt đất. Và miệng hắn, sâu hoắm, mở rộng, vỡ ra từng mảng để nung vôi.
Hắn thường
đến với tôi trong ý nghĩ.
Bảo tôi sợ
hắn, không phải. Muốn thu nạp hắn, không. Hay lãnh đạm, trốn tránh, nể trọng...
cũng không. Thế mà hắn đan lẫn vào tôi từng hơi thở. Vợ tôi giải thích: Trong
âm có dương, trong dương có âm.
Hết tranh luận.
2.
Tôi đi xe hết
ga hết số. Răng nghiến chặt. Tay bóp cổ hắn. Kéo hắn lướt trên mặt đất. Những
hàng cây, bức tường mới cũ, cùng những bóng người trôi vụt lại sau. Đích đến là
buổi lấy phiếu tín nhiệm đề bạt, trả lời phỏng vấn, chuẩn bị phong bao một đám
hiếu, cuộc gặp gỡ một nhân vật quan trọng... Hắn kéo căng mọi giác quan tôi,
ninh nhừ ý nghĩ, đóng đinh dây thần kinh giữa hai đầu phố.
Thoáng khuôn
mặt vợ con trong khoảng lặng những quảng cáo thương hiệu.
3.
Hắn mặc cả
từng việc. Một cành gãy còn treo trên cây nhờ đám lá, đầu kia chĩa ngọn giáo
xuống lối đi. Ai tự nguyện đến làm chim, làm gió?
Nhiều hình
nhân cử động trong ký ức không rõ mặt, hắn cho tôi tuỳ nhận, không cần bắt
thăm.
4.
Tôi bị sụt
cân, mất ngủ triền miên. Hắn đem đến mấy bài thuốc. Không bao giờ tôi sử dụng.
Như, bất ngờ đập chết một con vật nuôi trong nhà lúc nó mải chơi với những con
vật khác. Và đêm đêm lại chuyện trò với bộ lông ấy đã nhồi rơm. Hoặc, hối lộ
nhân viên phòng mổ chui vào đội lốt. Lúc bác sỹ hô kéo thì đưa kim chỉ, hô
Thuốc mê thì tiêm doping.
Hội chứng từ một tin đồn…
Tôi trả gấp
đôi giá tiền đánh giày
gấp đôi tiền mua dép nhựa
gấp đôi tiền mua chiếc quạt, gói tăm
Xin anh (chị)
đừng chống tay xuống đất
đừng gầm gừ, thót bụng, cuộn mình...
Tôi không mặc
cả tiền cho trẻ học thêm
không mặc cả tiền phong bao hội nghị
không mặc cả tiền cắt tóc, gội đầu
không mặc cả tiền kê đơn bốc thuốc
không mặc cả tiền mái hiên trú mưa
không mặc cả tiền ghế ngồi ven biển
Hãy đưa hoá
đơn qua cửa tò vò
đặt tiền trả lại sau tấm kính
cúi xuống trao bó hoa trên cao
nhìn lên trần và tự tin giảng giải
uống nước theo kiểu rô-bốt
đi qua đám đông như chỗ không người
cắm cần câu đi làm việc khác
leo thang dây không cần bám tay
và nổ máy vù ga đi thẳng.
Xin anh (chị)
đừng cố ngước lên
đừng cười ngất lộ nhiều răng trắng
đừng phùng mang trợn má trừng trừng
đừng giương móng tay sắc nhọn phía trước
đừng vươn người xuống uống nước sông
đừng xé xác con vật nấu chín
đừng vò nát hoa quả màu nâu
đừng giậm chân hay bước rón rén
đừng nằm co và ngáy quá to
đừng gào thét hoặc hậm hự trong miệng.
Nhớ không thò
đầu và tay ra ngoài
Nhớ suy tư
hoặc chăm đọc sách
Nhớ không đạp
chân và khạc lên tường
Nhớ hắt hơi
lấy tay che miệng
Nhớ dùng xong
xả nước bồn cầu
Nhớ phát âm
tròn vành rõ chữ
Nhớ nâng ly
và uống từ từ
Nhớ nằm ngủ
đắp chăn ngay ngắn
Nhớ đánh răng
và dùng lược chải đầu...
..."... có mãnh thú bỏ rừng...".
Nhìn kỹ
Trong
thùng rác có bộ xương cá
bị
rỉa hết thịt trong tư thế đang bơi
cạnh
chiếc thớt dọc ngang vết máu
loại
thớt dùng một lần.
Chiếc
mũ len vẫn còn hơi ấm
Thoảng
mùi dầu gội làm mịn da đầu
Chủ
chiếc mũ không bị nấm chân tóc.
Cái
kéo. Phích nước. Chiếc bút...
Dăm
tờ giấy trắng
cạnh
biên bản, hình như một cuộc họp
có
ghi tên chủ tọa, thư ký và đại biểu cấp trên
“Hôm nay, hồi 17 giờ 30,
tại...
Tổng số: 32
Vắng: 04, có lý do... ”
Trong
thùng rác có cánh diều giấy
chồng
lên bó hoa, dăm bảy đôi giày.
Gió
vẫn thổi hồn nhiên qua ống sáo.
Nắp
thùng rác có dòng chữ in sẵn:
“Ở đây không ô nhiễm. Xin
bạn yên tâm!”
Tỉnh táo tột cùng
Ý
nghĩ tôi muốn điều khiển con chuột chui từ cống hẹp
từ
tốn bò vào thùng rác nằm chết ngay ngắn
Xe
chở rác đem những con chuột đi chôn
vĩnh
viễn trong thành phố không còn chuột.
Một
cách nghĩ khác:
Múc
nước ở cảng Hải Phòng
nước
tự biến thành tinh khiết
tự
đóng chai lăn đến các nhà hàng, khách sạn
Người
nghèo đến đó mà thu tiền.
Tôi
được tôn vinh là hiện tượng
được
đăng ảnh trên trang bìa
được
chiêu đãi đến say xỉn.
Em
hay năm bảy em dìu tôi về?
Thoáng
bóng ai đi xe đạp vào ngõ hẹp
hay
hàng vạn diễn viên đang trình diễn giữa quảng trường?
Đừng
gượng dậy nói về lòng tin và niềm hy vọng
khi
qua khe cửa hẹp
gió
biển đang bắn vào từng mũi tên mát rượi.
Kể lại giấc mơ
Đêm qua tôi
nằm mơ phải hoạt động gián điệp, loại gián điệp hai mang, có nơi gọi
gián điệp nhị trùng. Vô tình bị kẹt trong cuộc vây ráp nên phải hoạt
động, không vì tiền. Tôi còn nhớ rõ mật khẩu, biết cắt đuôi, đặt máy nghe trộm,
bí mật đánh điện tín… Mà sao vẫn còn điện tín, loại phương tiện liên lạc thô sơ
đầu thế kỷ trước? Lại mơ thấy mình già nua ở thể chế khác. Buổi sáng chống gậy
ra đường nghe gió thổi, mỉm cười. Rồi vô tình bị phát giác. Có người thấy tên
tôi trong đống giấy phế liệu, hồ sơ ghi làm gián điệp những hai mươi mang.
Rõ ràng có kẻ đểu cáng đã cố tình viết thêm số O vào sau số 2. Làm gì ở miền
quê hẻo lánh lúc đó có hai mươi thể chế? Miền quê là cuộc đấu trí? Là trung tâm
thông tin? Hay điểm nóng? Tôi bị con cháu chê cười, khinh bỉ chẳng ra gì. Bị vu
khống trắng trợn, không thể thanh minh. Trước khi tự tử tôi muốn khóc. Nhưng tự
nhiên khóc là việc rất khó với một người già. Tôi đành dỗ dành một đứa trẻ sơ
sinh vừa thức dậy trong tã lót còn cuốn chặt.
Biết thì sống
Nhà
ông trưởng thôn bị con đường
đâm
thẳng vào cửa.
Mở
sách Lý Số ra xem
có
họa.
Sách
còn ghi
ở
mục Nốt ruồi
trang
267 dòng thứ 3 từ dưới lên
ám
chỉ những người tơ tít, lăng nhăng.
Nhận
đúng nốt ruồi bên mắt trái chị thu tiền điện
đêm
qua bị bắt quả tang
đang
ôm hôn ông trưởng thôn trong quán thịt chó...
"Biên bản lập thành 05
bản
Có giá trị pháp lý như
nhau".
Lão
chủ quán thịt chó biết lắm chuyện
bị
người đến nắm tình hình
lấy
lời khai suốt năm tiếng đồng hồ
về
đến ngõ vợ đã mắng té tát
Bạc
đầu còn ngu!
Lão
cay mũi
ức
đến tận cổ
nhưng
nghĩ đi nghĩ lại
thấy
đúng quá
lén
lút uống dăm ba chén rượu
ra
sân nhìn nắng lên.
Lần
sau biết chỉ để bụng
nói
làm gì.
Nếu
Tôi ngủ trên
giường
Con chó dưới
sàn
cách tôi ba
mét bảy mươi lăm xăng-ti.
Sau này vợ
tôi đo và bảo thế.
Trời bắt đầu
mưa
Chúng tôi bắt
đầu mơ.
Con chó mơ:
thức dậy trong nắng sớm
quen hơi những khách qua
đường
không cần xồ ra và sủa giận
dữ
không bị khinh rẻ đánh đập
thức ăn quen đã bày
Tôi mơ:
đêm ngủ không cần khóa cửa
ra đường chẳng ai lừa mình
họ nghĩ sao nói vậy
thoáng món ăn ngon và nắng
đẹp
Thật tội
nghiệp con chó!
Nước mắt làm
tôi tỉnh dậy
Nỗi đau cuộn
sóng bạc đầu.
Nếu đêm qua
không có cơn mưa?
Nếu tôi không
ngủ trên giường?
Nếu không
phải khoảng cách ba mét bảy mươi lăm xăng-ti?
Cái miệng bất tử
Cái miệng đang trôi kia chắc
của người đã chết
lúc trên cao
lúc chạm vào mặt đất.
Bộ xương của cái miệng giờ
tan vào cát bụi
vẫn vàng ươm
hay đã xỉn đen trong chiếc
tiểu sành?
Nhưng cái miệng vẫn mấp máy
sống động
khi mím chặt
khi nhoẻn cười độ lượng.
Tôi đặt vào cái miệng những
ngữ âm
như gõ lên ô Search một
website tìm kiếm
Kết quả làm tôi choáng ngợp
Tôi bị lạc vào ổ phục kích?
Là phần mềm bị nhiễm virus?
Hay hòn than vừa rơi xuống
tảng băng?
Cái miệng không phát ra
tiếng động
chỉ hiện lên một đoạn phim
câm.
Tôi đã lồng vào đó tiếng gậy
gộc,
tiếng động lệnh, dự lệnh
tiếng một người
và cả tiếng đồng thanh
Cái miệng vẫn trôi
Chỉ
cần ai đó phát ra ý nghĩ.
Chuyện còn dài
Con gián bò
quanh tôi và nói
vừa đầu thai
được ba tháng tuổi
kiếp trước
từng là người đàng hoàng
Đàng hoàng
sao chịu phận xẹp lép?
Tôi không tin
và đu lên khung cửa
Thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?
Con gián giơ
một chân lông lá
Ừ, thì tạm
coi đây là cánh tay
đang chới với
qua ô cửa sắt,
hay chìa ra
từ vạt áo sang trọng
của người
miệng rộng, lưng thuôn
bước đi xoải
dài, gối cứng
Tôi phải tiếp
tục tưởng tượng
kẻo bị kẻ
khác chê là mù
tôi và con
gián cùng hội thảo khoa học
cùng đeo khẩu
trang, cùng ngắm hoa
cùng bẫy
chim, cùng khắc phục hậu quả
cùng lau mồ
hôi, cùng tiên tri
Con gián và
tôi từ giờ sòng phẳng
Nó chui ra.
Tôi vô cảm.
Nó gặm nhấm.
Tôi ngập chìm.
Nó leo tường.
Tôi thù vặt.
Nó bài tiết.
Tôi ăn gian.
Nó hôi xì.
Tôi lì lợm.
Nó dò xét.
Tôi mở đường.
Nó nghênh ngang.
Tôi u muội
Sống hồn nhiên
I.
Vợ tôi bảo muốn chữa bệnh
đau đầu
phải hồn nhiên như cây cỏ.
Về thôn quê thấy cỏ ngút
ngàn
tôi giang tay nhờ gió lay
lắt
giống các fan hâm mộ đưa
theo nhịp bài hát.
Đung đưa một lúc cũng mỏi
càng thêm đau đầu trong nắng
tháng sáu
bởi phải tưởng tượng ra mưa
xuân
trời âm u và có gió nhẹ.
II.
Vợ lại bảo dù trí tuệ uyên
bác
nhưng chân tay ngại cử động
cũng chẳng nghĩa lý gì.
Tôi vắt sợi dây qua xà nhà
buộc một đầu vào chỏm tóc
cả lúc chăm chú đọc sách
tay vẫn giật như culi kéo quạt*.
Vợ chồng thay nhau ngủ
quyết không làm người thừa
vừa tư duy vừa cầm dây giật.
III.
Tôi làm vườn để di dưỡng
tinh thần
tưới một cây lại uống thêm
chén nước
nhà tôi có năm mươi sáu cây.
Một tiếng chim bủa lưới khắp
vườn
líu lo bọc lấy tôi từng lớp
kén
muốn thoát ra ngoài phải cắn
vỡ tiếng chim
hàm tôi yếu và răng không
còn sắc.
Lại ngập ngừng thêm bao thơ
mộng
tôi pha trà đem dâng cho
cây.
______________________
* Nghề trước năm 1954. Người kéo chiếc quạt
lớn bằng cót bọc vải, hình chữ nhật, treo trên trần nhà, dây kéo được luồn
qua một cái ròng rọc.
Giả thiết cho buổi sáng hôm sau
Về già ông ít
nói
không buồn,
không giận
suốt đêm ngồi
buông câu bên vũng bùn
để di dưỡng
tinh thần?
Không dám
ngáp
bởi mất cảnh
giác
cào cào, châu
chấu sẽ chui vào bụng.
Tôi xếp củi
để ông dựa lúc mỏi
đặt bên cạnh
chén nước.
Rồi nắng sớm
sẽ cùng ông
tựa vào chân
núi lớn
trước mặt
mở hồ nước rộng.
Hay mặt
đất xoá mọi dấu vết
Tôi thành kẻ
buôn điều, bịa chuyện.
Có thể dưới
bình minh đen
chất ngất
những con cá đen
Gió móc vào
ông lưỡi câu có ngạnh.