Poemas seleccionados I – Thơ chọn I – Mai Văn Phấn. Traducidos de vietnamita por Phạm Long Quận - dịch tiếng Tây ban Nha. Corrector: Fernando Rendon & Alex Pausides - biên tập

Mai Văn Phn

Traducidos de vietnamita por Phạm Long Quận
Corrector: Fernando Rendon & Alex Pausides






Thi sỹ - Họa sỹ - Dịch giả Phạm Long Quận



maivanphan.vn: Nhà thơ - Dịch giả Phạm Long Quận sau khi dịch xong trọn vẹn tập thơ “hoa giấu mặt” và hơn 100 bài thơ 3 câu mới viết của tôi, ông đã khởi động một giai đoạn dịch thuật mới. Ông dự kiến sẽ tuyển chọn 100 bài thơ của tôi, được đánh giá tiêu biểu qua các giai đoạn, để dịch sang tiếng Tây Ban Nha. Trong quá trình dịch thơ, Phạm Long Quận thường xuyên trao đổi, bàn luận cùng hai người bạn thân lâu năm của ông, là nhà thơ Fernando Rendon - Giám đốc Liên hoan thơ quốc tế Medellin, Tổng Giám đốc điều phối phong trào thơ ca quốc tế (Cô-lôm-bi-a) và nhà thơ Alex Pausides - Chủ tịch liên hoan thơ Cu Ba. Tôi rất vui mừng và cảm động vì sự trân trọng, quý mến của Nhà thơ - Dịch giả Phạm Long Quận cùng bạn bè quốc tế. Trong thư riêng gửi ông tôi viết: Tôi chỉ biết viết, viết và viết nhiều hơn để đáp lại tấm lòng vàng của Thi nhân!


 

 

 


Nhà thơ Fernando Rendon





Nhà thơ Alex Pausides





Inocencias

 

 

Cuando me dormí muy profundo, mi alma se despliega de mi cuerpo 

Flotando sobre  los pétalos

Vagando como antaño cuando mi madre se ausentó

Olvidando de este cuerpo pensativo y solitario

 

Bueno, entonces el polvo

Como el dolor de cuerpo de por vida

Los vientos cantan verde que verde arriba

El cielo envía las largas lluvias tibias

 

El mal estaba durmiendo en una amarga estigmas

Para la tierra huele aromas que destilan las lágrimas

Mi alma brillara como gotas del sol

Caídas hacia el campo infinito

 

Y el amanecer!

Cada gota de la madrugada!

Vuelto mi alma al cuerpo

No  soy yo, ni soy el otro

Para llorar inocente como un recién nacido

 

 

 

 

El color verde

 

 

Tierra - La casa partera

Los llantos del recién nacido transmiten en el espacio azul los ríos de los códigos...

 

La noche de la nueva estación

Te besé desenfrenado a través de las hojas

Cuando se van las neblinas aparecerá un paisaje bien verde, verde.

 

La soledad cubierta el espacio del medio día seco

La temporada va sacudiendo árboles y se caen las hojas

Debe  ser tan duro y tan suave como el viento

El viento del mar con el color azul del cielo

 

El amanecer se levanta para iluminar la mitad de mi vida

La otra mitad se hunde el la oscuridad

Cuantas rutas de hierbas siguen verdes que verdes

Compenetran a los pies del pasajero

 

Las olas de los árboles susurrando cada porches de las casas

El barco de tiempo ajetreo

Cuando cada uno de nosotros es una hoja

Entonces el bosque silvestres  se convierte en nuestra casa.

 

Tierra - La casa partera

Los llantos del recién nacido transmiten en el espacio azul los ríos de los códigos...

 

 

 

 

La medicina amarga

 

 

(Para Ngoc Tram)

 

La fiebre te quema en la plataforma de fuego

Hasta a mi- tu padre también se convierte en la cal

La amarga  medicina no puede esperar entonces

Tomo tus manos

 vierto

Con dolor suelto la taza vacía....

 

Mi hija! Las gotas del rocío se caen

Fatigosamente se extiende toda la noche fría 

Y los pétalos delicados

Transmiten las aromas gracias a los raíces amargas

 

Los sudores se condensan el los callos de la mano

La Primavera se derrama en la taza amarga

A esta edad tu padre aún con las lágrimas pesadas

La verdad llorando sin rumbo.

 

¿Qué estás comiendo en el sueño?

Pongo la taza encima de la ventana

Cuanto tengas mi edad 

A dentro de la taza aun hay tormentas.

 

 

 

 

Escribir para flauta

 

 

Soplé adentro de la flauta oscura como el Infierno, para encontrar siete rutas hacia el Paraíso

Do re mi fan sol la si

Cada gama de sonido batán sus alas y vuelan lejos, se oscilan en la luz de los siete colores brillantes y fantásticos, para que aquella oscuridad también cobra la figura de la flauta, para que mis labios con quejidos la soplen.

Dejando el bajo los sonidos vuelan altos, luego se caen en la noche con tanta escala de tonos.

Al oír los pasos que se hacen eco de la oscuridad pesada, que va uno por uno, cada tono hacia arriba.

Los cosmos cierne taciturno en la noche. Las suaves olas dan a conocer a la orilla carcomida por su presencia , para que al despertarse de amanecer podría encontrar con la otra orilla.

Cada rincón de mi oscuridad se chupa los sonido como chupar el pecho, y a mi boca entreabierta las luces como niños en brazos y hombros se entran paulatinamente.

 

 

 

 

Das pechos al bebé

 

 

Esta tarde tu amamantas al bebé. Afuera de cada pierna de las hormigas se va, cada abeja se sigue batiendo las alas. Donde vuelvo habitar es en el cuadro azul en tus ojos sonrientes . ¡Qué felices somos, junto con desacoplada, como acostarnos en los pies de las murallas al lado de los ríos con las arenas finas. Beso tus pechos llenos con frescura y aromas, la tarde dulce con los vuelos de las cigüeñas , a través de mis labios suavemente aterrizó a tu alma. Nuestra  habitación  ya no tenía las murallas que rodean el tiempo y el espacio santo, cuando miro tus pechos levantados como el mar, y se encajen más pequeños en la pequeñita boca de nuestro bebé bello.

 

Escucho por aquí los sonidos de la salamandra con ritmos, o aquellas gotas lejanas de agua cayendo en tarros viejos de nuestra casa.

 

 

 

 

 

La foto, las frutas y los sueños

 

 

La foto con poca luz, las frutas maduras forzadas y los sueños con las alas rotas antes de la lluvia, lentamente  se deslizan en el río de recuerdos aguas arriba.

Y así, los origines están tan cercanos que cuando regreso ya se acaba la vida, o espero la reencarnación por volver

Aquéllas almas no sé encarnan, están agrupados en los altares, se vuelan colgantes y luego se esconden en los totems inmóviles.

¿Alguien se corre desde los sueños y las frutas hasta la fotografía, para recoger lo que ha perdido, se escucha estancada cada gota de lágrimas y se reconoce lo calloso de cada sombra.

En donde esta la cuenca ha cambiado un espacio y una generación de hierbas tiernas se extienden exoticamente  en la tierra.

Las almas se ubican en la esquina borrosa de otra luz, en el gemido de un rocío nuevo, conservador y torpemente golpeando cada sílaba.

Pero por todas partes están comenzando a fluir en los recuerdos, tanto desde las fotografias, las frutas , y los sueños que se convierten en el habla de ayer.

 

 

 

 

Hồn nhiên

 

 

Khi tôi ngủ say hồn ra khỏi xác

Lâng lâng trên những cánh hoa

Lang thang như xưa lúc mẹ vắng nhà

Quên thể xác đăm chiêu lầm lũi.

 

Ừ, thì ra cát bụi

Là một đời thân xác đớn đau

Gió vẫn ru xanh mướt ở trên đầu

Trời rót xuống từng cơn mưa đằm thắm.

 

Cái ác đã ngủ yên trong nhụy đắng

Cho đất lành thơm mát đến rưng rưng

Hồn tôi lung linh hạt nắng

Rơi xuống đồng xanh không cùng.

 

Và rạng đông!

                           Từng giọt rạng đông!

Tôi lại nhập hồn về với xác

Chẳng phải tôi, cũng không là người khác

Để hồn nhiên cất tiếng khóc lọt lòng.

 

 

 

 

Màu xanh

 

 

Trái đất - Căn nhà hộ sinh

Tiếng trẻ con chào đời truyền trong không gian xanh những dòng

mật mã...

 

Đêm đầu mùa

Anh cuống quýt hôn em qua kẽ lá

Khi sương tan cành biêng biếc xanh.

 

Cô đơn tràn bãi trưa hanh

Mùa đi rung cây lá đổ

Phải dằn dữ và cũng mềm như gió

Gió từ biển xanh mang sắc của trời.

 

Bình minh lên chiếu sáng nửa đời

Còn nửa kia chìm vào bóng tối

Bao lối cỏ cứ xanh vội vội

Thấm lên bàn chân ai qua.

 

Sóng trên cây thầm thĩ mỗi hiên nhà

Con đò thời gian hối hả

Khi mỗi chúng ta là chiếc lá

Thì rừng hoang bỗng hóa nhà mình.

 

Trái đất -  Căn nhà hộ sinh

Tiếng trẻ con chào đời truyền trong không gian xanh những dòng

mật mã...

 

 

 

 

Thuốc đắng

 

 

(Cho Ngọc Trâm)

 

Cơn sốt thiêu con trên giàn lửa

Cha cũng có thể thành tro nữa

Thuốc đắng không chờ được rồi

Giữ tay con

                      Cha đổ

Ngậm ngùi thả lòng chén vơi...

 

Con ơi! Tí tách sương rơi

Nhọc nhằn vắt qua đêm lạnh

Và những cánh hoa mỏng mảnh

Đưa hương phải nhờ rễ cay.

 

Mồ hôi keo thành chai tay

Mùa xuân tràn vào chén đắng

Tuổi cha nước mắt lặng lặng

Sự thật khóc òa vu vơ.

 

Con đang ăn gì trong mơ

Cha để chén lên cửa sổ

Khi lớn bằng cha bây giờ

Đáy chén chắc còn bão tố.

 

 

 

 

Viết cho cây sáo

            

 

Tôi thổi vào lòng ống sáo tối đen địa ngục, để tìm ra bảy lối tới thiên đường: đồ rê mi fa son la si.

Từng âm giai vỗ cánh bay đi, chao nghiêng trong ánh sáng bảy màu lung linh huyền ảo, để những bóng tối kia cũng mang hình ống sáo, cho tôi lại ghé môi khắc khoải thổi vào.

Rời bè trầm chúng bay lên cao, rồi thả vào đêm bao chiếc thang cung bậc. Nghe âm vang bước chân của bóng đêm nặng nhọc, đang lần từng âm vực mà lên.

Vũ trụ lầm lì lơ lửng trong đêm. Những con sóng dịu mềm cho bên lở biết mình còn đó, để ban mai thức dậy gặp bên bồi.

Mỗi góc tối trong tôi đang ngậm lấy âm thanh như ngậm vào vú mẹ, từ miệng mình he hé ánh sáng bồng bế nhau thong thả tràn vào.

 

 

 

 

Em cho con bú

 

 

Chiều nay em cho con bú. Ngoài kia từng chân kiến đang đi, từng cánh ong vẫn còn đang vỗ. Nơi anh về trú ngụ là ô trời xanh trong mắt em cười. Hạnh phúc nào bằng ta bên nhau thảnh thơi, như được xoải mình nơi chân đê cát mịn. Anh hôn lên ngực em căng đầy thơm mát, chiều ngọt ngào cánh cò cánh vạc, qua môi anh khẽ đậu xuống hồn. Căn phòng mình chẳng còn những bức tường bao quanh và không gian thành thời gian thánh thiện, khi anh mải mê nhìn vầng ngực em dâng đầy như biển, cứ thu mình tìm vào miệng con be bé xinh xinh...

 

Nghe đâu đây có tiếng thạch sùng điểm nhịp, hay những giọt nước xa xưa đang rơi vào vại nước nhà mình.

 

 

 

 

Bức ảnh, trái cây và giấc mơ

 

 

Những bức ảnh thiếu sáng, những trái cây chín ép và giấc mơ rụng cánh trước cơn mưa, chầm chậm trôi ngược dòng ký ức.

Theo ngọn gió mở cánh đồng buổi sớm, ùa vào những căn phòng lẫn bụi và ánh sáng, lau mồ hôi vừa tắm gội giấc mơ.

Và như thế, cội nguồn trong gang tấc, lúc quay về là đi hết đời mình, hay chờ luân hồi trở lại kiếp sau.

Những linh hồn kia chưa kịp đầu thai, đang ngưng lại nơi không gian thờ phụng, bay lửng lơ rồi nấp vào bái vật giáo bất động.

Có ai chạy từ giấc mơ, trái cây đến bức ảnh, để nhặt được những gì mình đánh mất, nghe tù đọng từng giọt nước mắt và nhận ra sự chai lì của mỗi bóng râm.

Nơi đầu nguồn đã thay một không gian và thế hệ cỏ non đang ran ran trên đất.

Những linh hồn đứng vào góc mở ánh sáng khác, trong tiếng rên của giọt sương mới, dè dặt vụng về gõ cửa từng nguyên âm.

Nhưng khắp nơi đang bắt đầu những dòng đổ vào ký ức, cả từ bức ảnh, trái cây, giấc mơ thành giọng nói đêm qua.

 

M.V.P











BÀI KHÁC
1 2 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị